Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 475: Tô Tu Vũ Rời Đi

Ân Giang Hồng quay đầu lại nói.
"Ai, tiểu tử này, chúng ta cho chỗ tốt lớn như vậy mà hắn không cần. Đúng sự là ngốc nghếch, hắn không muốn chia thêm nhiều đất cho tông môn của mình mà?”
Nhìn Quan Thập An một bộ hận thể không tranh thêm nhiều, mọi người ở đây bao gồm cả Thai Anh Tung cùng các cao tầng của Yểm Nguyệt tông đều không khỏi muốn tự vả mình hai cái.
Xem ra hắn thật sự cảm thấy chuyện Giang Bắc Nhiên được nhờ là chuyện tốt a.....
Giang Bắc Nhiên chạy thoát thì thở dài một hơi, nhịn không được quay đầu lại.
Nha... Tìm người cõng nồi thì các ngươi cũng nên tìm người có thân thế cứng rắn chút chứ, tìm ta làm gì, tưởng dám tông chủ kia thấy ta nhỏ tuổi, tu vi kém sẽ bỏ qua ta sao? Phi! Một đám già đầu họm hẹm hư hỏng.
Giang Bắc Nhiên cũng biết mình không nên ở lại đây lâu, lập tức thổi ra một đám mây.
Nhưng Giang Bắc Nhiên vừa trở lại hoàng cung không được bao lâu đã nhận được thư của Lục Dận Long, nội dung là kêu hắn nhanh về tông một chuyến.
Không yên a...
Giang Bắc Nhiên dùng đít nghĩ cũng biết Lục Dận Long kêu hắn về vì chuyện chia địa bàn.
Giả chết là không thể, Giang Bắc Nhiên chỉ đành thở dài, đành phải ngồi mây không ngừng bay về Quy Tâm tông.
Lúc này, hội nghị cấp cao hẳn vừa kết thúc, Giang Bắc Nhiên rất nhanh đã tới phủ tông chủ và gặp được Lục Dận Long.
"Bái kiến tông chủ."
Giang Bắc Nhiên hành lễ nói.
"Bắc Nhiên a, ta tin ngươi cũng biết vì sao ta tìm ngươi.”
Lục Dận Long mỉm cười hỏi.
Đồng thời, ba lựa chọn hiện ở trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Lựa chọn một: Giả vờ ngây ngốc.
Ban thưởng: Hổ Phượng Minh Điển (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Cấp tốc rời đi.
Ban thưởng: Thánh Hỏa Bá Đồ (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Kể lại chuyện vừa rồi cho Lục Dận Long.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Khá lắm, nội dung cốt truyện cũ như vậy?
Chọn số ba, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Đệ tử mới từ Yểm Nguyệt tông về, Quan tông chủ và Ân giáo chủ đều muốn ta phụ họ phân chia địa bàn Phong Châu."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm hội họa.
Lục Dận Long nghe xong thì nhíu mày lại:
"Ngươi đã đáp ứng?"
"Tông chủ nói đùa, đệ tử còn trẻ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Ha ha ha ha."
Lục Dận Long nghe xong thì cười to một tiếng:
"Ngươi cái tiểu hoạt đầu này, trực tiếp dùng việc này chặn miệng ta đúng không?"
"Đệ tử không dám, chỉ báo cáo chi tiết mà thôi."
"Được rồi, bản tọa hiểu ý ngươi, sẽ không kêu ngươi thay Quy Tâm tông tranh thủ thêm nhiều chỗ tốt."
"Đa tạ tông chủ!"
Lục Dận Long tự nhiên hiểu rõ, nếu lúc này còn kêu Giang Bắc Nhiên tới Quy Tâm tông làm trò thì chẳng khác nào đẩy đối phương vào hố lửa, Ân ma đầu khẳng định sẽ thừa cơ nước đục thả câu, đến lúc đó sẽ không tha cho chuyện Giang Bắc Nhiên từng cự tuyệt hắn.
"Bất quá trong lòng Quan tông chủ cùng Ân ma đầu, địa vị của ngươi ngày càng nặng, loại chuyện đại sự này cũng muốn tham khảo ý kiến của ngươi."
"Nếu thật là thế, họ sẽ không kêu đệ tử tới đó.”
"Ha ha ha."
Lục Dận Long lại cười một tiếng:
"Còn không phải tiểu tử ngươi quá cẩn thận, ngươi và họ giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ?"
Đương nhiên..... may mà có hệ thống a!
Bộc trấn, Ninh Dụ quận.
Nơi này là tiểu trấn ở biên quan Phong Châu, đi khỏi tiểu trấn này là có thể tới Lương quốc.
Trong một hàng quá nhỏ, Tô Tu Vũ đang dùng huyền thức quan sát toàn bộ tiểu trấn.
Xem ra hai vị tông chủ thật sự đã rời đi rồi.....
Đây đã là ngày thứ ba Tô Tu Vũ tiến vào Bộc trấn, vì trước đó biên quan có tông chủ Huyền Hoàng cấp trông coi, cho nên dù có pháp bảo Huyền cấp là Huyễn Không Chướng, hắn cũng không dám cam đoan có thể an toàn trở lại Lương quốc.
Bây giờ hắn nghe tin các lộ tông chủ và giáo chủ đã quay về địa bàn của mình, vì thế hắn mới lặng lẽ đi tới Bộc trấn.
Tô Tu Vũ cẩn thận quan sát ba ngày mới xác định tiểu trấn này thật sự đã không còn cường giả cấp Huyền Hoàng trấn thủ nữa.
Tô Tu Vũ quyết cầm lấy đũa chuẩn bị ăn hết trước mắt mì Dương Xuân, bỗng dưng trong đầu hắn nảy lên suy nghĩ.
Muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt...
Vuốt vuốt huyệt thái dương, Tô Tu Vũ thầm nghĩ:
“Không phải hôm qua vừa ăn rồi sao?!”
Nhưng ý thức này căn bản mặc kệ hắn nghĩ gì, vẫn như cũ không ngừng phát ra cùng một tín hiệu.
Muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt...
Biết. Biết!
Tô Tu Vũ phiền muộn không thôi, vỗ bàn một cái rồi hô:
"Tiểu nhị! Bưng lên một con heo, cộng với một con Phì Kê!"
"Có ngay ! một con heo, một Phì Kê ! khách quan chờ một lát, tới ngay đây."
Nghe tiểu nhị ân cần đáp lại, Tô Tu Vũ vuốt vuốt sống mũi, trông vô cùng bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận