Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 760: Tới Cửa

'Tiểu tử này có tài đức gì chứ?' Có thể hợp tác với Huyền Thánh tự nhiên chỉ có Huyền Thánh, có thể bình khởi bình tọa với Thi gia cũng chỉ có những gia tộc cũng có Huyền Thánh khác thôi.
Nhưng cách đây mấy ngày, Giang Bắc Nhiên chỉ là một tiểu tử nông thôn, sao hiện tại...
Thi Hoằng Phương nghĩ đi nghĩ lại, bắt đầu cảm thấy Giang Bắc Nhiên dần thần bí hơn.
Bình thường mà nói thiếu niên sẽ có tâm tính của thiếu niên, những người có bản lĩnh lớn bằng trời, mấy ai có thể giấu tài được như hắn?
Trong lúc bất chợt, bốn chữ lớn bỗng xuất hiện trong đầu Thi Hoằng Phương.
Thánh Nhân chuyển thế!
"Hít..."
Thi Hoằng Phương bỗng cảm thấy da đầu tê dại.
Loại chuyện này dù là hắn cũng chỉ mới nghe nói thôi, thế nhưng thái độ của lão tổ tông khiến Thi Hoằng Phương cảm thấy khả năng này thật sự rất cao.
Bằng không Giang Bắc Nhiên kỳ tài như thế, với tính tình của lão tổ tông, nhất định sẽ vừa đấm vừa xoa mà giữ hắn lại.
Nhưng bây giờ ý tứ của lão tổ tông rất rõ, thuận theo tự nhiên.
Giang Bắc Nhiên muốn ở lại thì cứ ở lại, muốn đi cứ để hắn đi.
Dù suy nghĩ này có chút đại bất kính nhưng Thi Hoằng Phương có thể từ đó mà đọc lên chút xíu suy nghĩ của lão tổ tông... Kiêng kỵ.
Không sai, lão tổ tông không muốn trở mặt với Giang Bắc Nhiên.
"Đi thôi, nhớ kỹ lời của ta."
"Vâng, thế tôn cáo lui."
Đợi Thi Hoằng Phương rời đi rồi, Thi Hồng Vân vung tay lên, trong nháy mắt tràng cảnh xung quanh từ bờ biển hóa thành một sơn động.
"Ai nha ! tối quá ! ".
"Tông chủ thật xấu."
"Tộc thánh, người ta không nhìn thấy ngươi nha."
Nhất thời, âm thanh oanh oanh yến yến trong sơn động vang lên bên tai không dứt.
"Đùng!"
Chỉ nghe một thanh âm vang lên, một đống lửa được nhen lửa, Thi Hồng Vân cười nói:
"Các mỹ nhân sợ tối thì tới kế bên bổn quân nè."
"Tông chủ ! ".
Chúng nữ nhao nhao hô hoán nhào tới chỗ Thi Hồng Vân.
Thi Hồng Vân trái ôm phải ấp, tuy đang ôm ấp mỹ nhân nhưng hắn chỉ nghĩ tới Giang Bắc Nhiên mà thôi.
Ngũ Quái Tam Thiên Tuyệt, tiểu tử này... Là từ đâu tới.' ...
Đánh bài, nghiên cứu phi phủ, đánh bài, nghiên cứu phi phủ, đánh bài...
Cuộc sống như vậy rất nhanh đã qua hơn nửa tháng, vào một sáng sớm, Giang Bắc Nhiên đang đánh bài với Thi Phượng Lan thì tiếng gõ cửa vang lên.
'Rốt cục cũng tìm tới cửa à.' Nửa tháng không ra ngoài cũng không ai quấy rầy, Giang Bắc Nhiên còn tưởng người Thi gia thật sự cứ vậy "buông tha" hắn chứ. Xem ra hiện tại hắn vẫn đang bị nhớ nhung.
"Tới chưa."
Giang Bắc Nhiên đáp lại một tiếng rồi đi ra mở cửa.
"Ngọc! Đại sư! Ta muốn thấy ngọc! Van đại sư a."
Không thể không nói, người tới cửa khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng Thi Hoằng Phương sẽ tới chứ, nhưng ai ngờ lại là nhỏ theo đuôi này.
"Giang đại sư."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang ngoài ý muốn thì chuyện càng ngoài ý muốn khác lại xảy ra, Cao Lan Văn đứng phía sau đi ra, ngượng ngùng chào hỏi.
"Ninh... Ninh Ninh, mỗi ngày Ninh Ninh đều muốn tới tìm ngươi. Ta, ta thật sự hết cách mới dẫn nàng tới.” 'Ôi...' Nhìn ánh mắt tránh né của Cao Lan Văn cùng tay nhỏ tìm chỗ giấu, Giang Bắc Nhiên liền biết đối phương không phải người thường nói dối.
"A, ta sẽ không cho nàng nhìn ngọc đâu, các ngươi có thể trở về rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng ‘phanh’ vang lên, toàn thân Cao Lan Văn run lên.
'Ta... Ta bị ngươi đuổi ra ngoài? Không đúng... Ta ngay cả vào cũng chưa vào được.’ Cao Lan Văn phát hiện, từ khi biết Giang Bắc Nhiên xuất hiện, nàng đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên xấu hổ, lần đầu tiên cảm thấy tài nghệ không bằng người, lần đầu tiên thỉnh giáo, lần đầu tiên...
Rất rất nhiều lần đầu tiên khiến Cao Lan Văn có chút mất phương hướng về bản thân, có một loại cảm giác 'nguyên lai ta cũng chỉ là một người bình thường'.
Bản tính cao ngạo bẩm sinh đứng trước Giang Bắc Nhiên nay cứ như đứa trẻ thẹn thùng chỉ biết trốn tránh, không biết đối mặt.
"Đông đông đông! Ta muốn nhìn, đông đông đông! Ta muốn nhìn..."
Vào lúc Cao Lan Văn đang trầm tư, Liễu Vi Ninh bắt đầu gõ cửa theo tiết tấu.
"Tiểu Bắc Nhiên, bên ngoài là ai vậy?"
Thi Phượng Lan nhô đầu ra tò mò hỏi.
"Hai vị khách không mời mà đến."
Giang Bắc Nhiên nói xong, lần nữa mở cửa lại.
"Ta muốn..."
Không đợi Liễu Vi Ninh nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn Cao Lan Văn và nói:
"Nếu ngươi muốn học trận pháp, tốt nhất đừng để tên đồ đệ này của ngươi quấy rầy ta."
"Được, được... Ta sẽ dẫn nàng về."
Nói xong, Cao Lan Văn kéo tay Liễu Vi Ninh lôi ra ngoài.
"Ta muốn thấy! Ta muốn thấy!"
Trên đường đi, Liễu Vi Ninh như cũ không ngừng hô hào với không khí.
Lúc này, Thi Phượng Lan nhô đầu ra từ cửa, thấy Liễu Vi Ninh và Cao Lan Văn rời đi rồi thì hai mắt phát sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận