Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 333: Tên Của Hắn

"Tiểu Nhã, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta kỳ thật cũng không biết..."
Vào lúc Hồng Định Phong muốn kiếm cách an ủi muội muội thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Hồng Ngụy Đào đứng trước mặt họ nói:
"Được rồi, tất cả đều vào đi."
"Vâng."
Ba người cùng đáp một tiếng rồi tiến vào thư phòng.
Thấy nữ nhi vẫn không ngừng rơi nước mắt, Hồng Ngụy Đào thở dài. Hắn vẫn luôn muốn bảo vệ tốt viên ngọc quý này, nhưng trải qua chuyện này, hắn nhận ra có nhiều chuyện vẫn nên để nàng biết thì hơn.
Dù sao chuyện này cũng không chỉ kết thúc như vậy. Về sau rất có thể vẫn còn phiền toái lớn hơn chờ họ, hắn nhất định phải để Hồng Nhã Tuyền biết tình cảnh trong nhà, về sau vô luận có chuyện gì thì con bé vẫn có định hướng.
Xét đến cùng, vẫn là hắn không đủ lòng tin có thể bảo vệ tốt cái nhà này, cho nên không thể để nữ nhi tiếp tục sống vô ưu vô lự nữa.
Sau khi nói ra giao dịch với Lưu gia và chuyện nhốt giáo đồ Linh long giáo cho Hồng Nhã Tuyền xong, Hồng Ngụy Đào phảng phất như già thêm mấy tuổi:
"Cha cũng là sai một bước, từng bước sai a, đặt Hồng gia vào hiểm cảnh, đây là tội của ta."
Thấy cha mình ngày thường uy phong bát diện, ai thấy cũng phải cúi đầu đột nhiên trở nên già nua như thế, Hồng Nhã Tuyền đau lòng tiến lên ôm hắn.
"Cha, ta biết ngươi cũng vì chúng ta thôi."
"Ai."
Than một hơi, Hồng Ngụy Đào vuốt tóc Hồng Nhã Tuyền tóc, lại nhìn hai đứa con trai:
"Lần này nếu không phải có cao nhân che chở chúng ta, chỉ sợ Hồng gia ta sẽ gặp đại nạn a."
"Cao nhân! ?"
Hồng Định Phong cùng Hồng Vinh Hiên đồng loạt sững sờ, không biết là vị cao nhân nào có thể bảo vệ Hồng gia họ dưới tình huống này.
Hồng Nhã Tuyền nghe xong thì trong lòng run lên, cũng thầm hiểu được.
"Đúng vậy a."
Hồng Ngụy Đào gật đầu:
"Mặc dù hai người các ngươi đối với những tù phạm kia rất tốt, nhưng dù sao chúng ta cũng là nhốt người ta. Theo lý mà nói, Ân giáo chủ dù không giận tím mặt cũng không để chúng ta yên ổn, nhưng không ngờ hắn không chỉ không khó xử ta mà khi Tông chủ Tứ Phương tông tới còn thay ta giải thích, giúp Hồng gia chúng ta giải trù một trận tai ương ngập trời."
Hồng Định Phong nghe xong thì thầm giật mình:
"Tứ Phương tông biết chúng ta vụng trộm giữ lại thuế ruộng cùng tài nguyên rồi?"
"Đúng vậy a, nếu cha không nói rõ việc này, há sẽ trở thành đồng lõa của Lưu Minh Viễn kia, cố ý cùng hắn đối đầu với Linh Long giáo à."
Hồng Định Phong nghe xong cũng hiểu rõ gật đầu:
"Ân giáo chủ lại có mặt mũi lớn như vậy? Có thể khiến Tứ Phương tông không truy cứu việc này nữa?"
Hồng Định Phong gật đầu:
"Dĩ nhiên Tứ Phương tông cũng không phải hoàn toàn không truy cứu, chỉ là cho ta cơ hội lấy công chuộc tội thôi. Bất quá như vậy cũng đã tốt lắm rồi. Cho nên ta mới nói nhất định có cao nhân che chở chúng ta, bằng không sao Ân giáo chủ lại giúp chúng ta như vậy."
"Ân Giang Hồng là cường giả cấp Huyền Tông a... Người nào có thể khiến hắn nể mặt như vậy?"
Hồng Định Phong vô cùng kinh ngạc.
Hắn không phải có cao nhân thì làm sao Huyền Tông có thể dễ dàng tha cho họ, thậm chí còn ra mặt hỗ trợ nữa. Hồng gia họ... . trừ Tứ Phương tông còn chỗ dựa nào nữa chứ?
Hồng Ngụy Đào cảm khái gật đầu:
"Đúng vậy a, ta cũng không biết đến tột cùng là cao nhân phương nào đã cứu Hồng gia ta. Nhưng hắn thật sự đã mở một đường sống cho chúng ta. Thậm chí ngay cả tai họa ngậm phía bên Lưu gia nay cũng đã được tiêu trừ, có thể nói chẳng khác nào là tái sinh.” Hồng Vinh Hiên nghe xong không khỏi gãi đầu, nhịn không được hỏi:
"Thế nhưng cha... Ngay cả ngài cũng không biết, thì vì sao vị cao nhân kia lại muốn giúp Hồng gia ta chứ?"
"Ai, nếu ta biết đã sớm đến nhà bái phỏng rồi, nhưng ta thật sự không tìm ra đó là ai, chỉ có thể nói là trời phù hộ Hồng gia."
Trong lúc Hồng Ngụy Đào và hai đứa con trai nói chuyện với nhau, trong lòng Hồng Nhã Tuyền đã sớm kinh đào hải lãng.
Là hắn! Nhất định là hắn! Cũng chỉ có thể là hắn!
Từ đầu tới đuôi, Hồng Nhã Tuyền chỉ nói chuyện này với vị Lâm Dục đại ca kia. Nếu ngay cả cha cũng không biết là ai che chở họ, vậy chỉ có thể là người kia thôi.
Dù Hồng Nhã Tuyền biết hắn nhất định là nhân vật khó lường từ khi chứng kiến đối phương giết Đại Huyền Sư, nhưng không ngờ đối phương lại có thể mời Huyền Tông xuất thủ!
Hắn đến tột cùng là ai! ?
Nghĩ đến đây, Hồng Nhã Tuyền bỗng thấy xấu hổ vì lúc chiều còn trách người kia mang tới tai họa cho Hồng gia. Vì thế quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ tự đánh mình hai cái rồi lập cái bài vị hảo hảo cảm tạ đối phương.
Nhưng vừa nghĩ tới việc lập bài vị, Hồng Nhã Tuyền ngây ngẩn cả người.
Vì cho tới bây giờ nàng... vẫn không biết người kia đến tột cùng tên gì.
Ngày mai... Ngày mai ta nhất định phải hỏi tên của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận