Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 259: Lôi Công Than

Thi Phượng Lan vỗ ngực cam đoan xong thì đột nhiên nhìn về phía Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt chờ mong:
"Nói chính sự xong thì chơi một ván Hiệp Khách Hành cho kích thích đi."
Hai từ kích thích khiến Giang Bắc Nhiên nhất thời hối hận vì đã dạy Thi Phượng Lan chơi cờ, bây giờ cứ mỗi lần nhấc đến Hiệp Khách Hành, nàng đều sẽ dùng hai từ này.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Hôm nay sắc trời đã tối, ta vẫn còn chút chuyện muốn làm, để ngày mai đi."
Thi Phượng Lan nghe xong thì lắc đầu nói:
"Chỉ một ván, một ván thôi, đã lâu rồi ta không chơi, ngày nào cũng trông ngón đó.”
Nói xong nàng nhìn về phía Tiểu Đóa:
"Tiểu Đóa, có phải ngươi cũng rất muốn chơi không?"
Lần này tuy Tiểu Đóa không muốn bị đường chủ lôi xuống nước nhưng nghe được lại có chút thẹn thùng gật đầu:
"Ừm... Ta cũng muốn chơi."
Nghĩ đến sắc trời đã tối, chuyện còn lại cũng không quá trọng yếu, Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một chút vẫn là gật đầu:
"Vậy được rồi, chỉ một ván thôi đó.”
"Tuyệt vời!"
Thi Phượng Lan giơ hai tay lên cao làm thủ thế vạn tuế reo hò.
Cuối cùng chơi tới tận giờ Tý, Giang Bắc Nhiên dành được thắng lợi, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Thi Phượng Lan liền rời khỏi Đinh Lan thủy tạ.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, Giang Bắc Nhiên bỗng nhớ ra hình như hắn đã quên gì đó.
Là cái gì nhỉ... Được rồi, nói không chừng lát nữa sẽ nhớ lại.
...
"Sột soạt, sột soạt."
Lạc Hà trấn, Khổng Thiên Thiên ngồi trong phòng vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thầm nghĩ:
"Sao sư tỷ và tiên sinh đi mãi chưa về nhỉ.”
….
Mặc dù đêm đã khuya nhưng cuối cùng Giang Bắc Nhiên vẫn tới trách viện của Trương đường chủ. Ngày đầu tiên về lại không bái kiến đường chủ nhà mình thì quá mức thất lễ rồi. Dù đường chủ đã ngủ thì ít nhất ngày mai cũng biết hắn từng tới.
Không thể không nói, Yên Mãn của Quy Tâm tông được huấn luyện tương đối nghiêm chỉnh, rõ ràng đã là giờ Tý nhưng hai vị thủ vệ vẫn đứng thẳng, không có chút ý tứ lười biếng nào.
Hai vị Yên Mãn này tương đối quen thuộc với Giang Bắc Nhiên, vừa thấy người tới đã đi lên hàn huyên hai câu rồi mới vào vấn đề chính:
"Tông chủ nghỉ ngơi rồi à?"
Một Yên Mãn tương đối trẻ tuổi đáp:
"Vẫn chưa, mấy ngày nay đường chủ phải tới giờ Sửu mới về phòng ngủ."
"Như vậy liền phiền hai vị giúp ta thông báo một tiếng."
"Được rồi, chờ một lát."
Rất nhanh, hai Yêu Mãn đã trở về, dẫn Giang Bắc Nhiên trực tiếp đi tìm đường chủ.
Giang Bắc Nhiên cám ơn Yêu Mãn xong, tới trước cửa đại sảnh vừa tính lên tiếng đã nghe:
"Vào đi."
Thế là Giang Bắc Nhiên trực tiếp đẩy cửa đi vào, theo bản năng nhìn về phía giá đỡ.
Ừm!? Sao lại thêm một cái bát rồi?
Thấy cái bát sứ được đặt ở nơi bắt mắt, Giang Bắc Nhiên có chút ngơ ngác. Đoán chừng người khác không biết còn nghĩ đây là một loại nghệ thuật gì đó.
Bất quá hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên cũng không nhìn nữa, đưa mắt hướng về phía Trương Hạc Khanh, nhưng hắn vừa tính chắp tay hành lễ, ánh mắt lại đột nhiên trừng lớn.
Hoa.
Từng chậu hoa lớn được bày xung quanh bàn, chủng loại khác nhau, có thể nói là tụng trăm hoa đua nở.
Thấy Giang Bắc Nhiên giật mình, Trương Hạc Khanh hài lòng sờ cằm:
"Thế nào, có phải số hoa này được nuôi không tệ không?”
"Vâng... Không ngờ tài nghệ về phương diện hoa cỏ của đường chủ lại cao như thế."
"Ha ha ha, lần trước ta đã nói ta rất am hiểu việc chăm sóc hoa cỏ mà, chẳng lẽ ngươi tưởng ta lừa ngươi à?"
"Đệ tử không dám, chỉ là đệ tử không ngờ lại cao tới mức này.”
"Ha ha ha, ra ngoài một lần ngày càng biết nói chuyện."
Trương Hạc Khanh nói xong thì đi tới vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, lúc nên xuất thủ liền xuất thủ. Lúc tông chủ nghị hội đã khen ngươi một trận. Đường chủ như ta cũng mở mày nở mặt. Nói đi, muốn được thưởng cái gì, cái gì cũng được."
Trương Hạc Khanh vừa dứt lời, trước mắt Giang Bắc Nhiên xuất hiện ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Nói thẳng.
Ban thưởng: Thiên Cơ Quyển (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Khiêm tốn chối từ.
Ban thưởng: Thần Hỏa Lệnh (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: "Vậy xin về sau có cơ hội thế này, đường chủ hãy để đệ tử khác được phát huy.”
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Quả quyết chọn số ba, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Vậy xin về sau có cơ hội thế này, đường chủ hãy để đệ tử khác được phát huy.”
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
Trương Hạc Khanh nghe xong thì thở dài:
"Ai, ta còn tưởng lần này ngươi ra ngoài sẽ đổi tính, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."
"Đệ tử cũng chỉ nghĩ cho các sư huynh đệ khác thôi.”
"Ha ha."
Trương Hạc Khanh mặt không thay đổi cười hai tiếng, lấy một cái nhẫn càn khôn màu xanh lục khảm đá quý ném cho Giang Bắc Nhiên nói:
"Đây là Lôi Công Than ngươi muốn, ta giúp ngươi lấy về không ít."
Bạn cần đăng nhập để bình luận