Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 176: Độc Tâm Thuật

Rất nhanh đã có một thanh âm tang thương hô to.
"Hai Mộc linh thạch trung phẩm."
"Thanh Sách."
"A... ?"
Thanh âm Ngô Thanh Sách run lên, có chút hoảng sợ nhìn sư huynh.
"Có chút tiền đồ đi, mua tí đồ đã hù tới ngươi rồi? Về sau còn làm đại sự kiểu gì hả?"
"Sư huynh dạy phải."
Ngô Thanh Sách nói xong thì vội chạy tới pháp trận truyền âm.
"Thêm một Mộc linh thạch."
Giang Bắc Nhiên vốn muốn kêu giá là một viên Chân Nguyên Đan, nhưng sợ sẽ kéo thêm nhiều sự chú ý, kích thích những đại lão kia, vì thế vẫn nên đi theo mọi người thì tốt hơn.
Ngô Thanh Sách nghe xong thì gật đầu, hô:
"Ba Mộc linh thạch."
Lần này, thanh âm truyền đi của Ngô Thanh Sách mười phần thanh thúy, khác hoàn toàn thanh âm mới vừa rồi, tại tăng thêm tác dụng của pháp trận truyền âm, giúp âm thanh truyền tới bốn phương tám hướng, cho nên căn bản không cách nào biết gian phòng nào báo giá.
Kiểu thiết kế này khiến Giang Bắc Nhiên thật sự hài lòng, quả nhiên thời đại nào cũng không thiếu người thông minh.
… Cuối cùng Giang Bắc Nhiên dùng giá bốn Chân Nguyên Đan cùng hai Mộc linh thạch để đạt được Vân Lâm Hoa, cái này so với Bách Trượng Băng Ti vừa rồi thì rẻ hơn.
"Hô..."
Mặc dù Ngô Thanh Sách luôn tự nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng sau một vòng báo giá này, hắn lại khẩn trương đến mức kết thúc rồi lại thở phào một cái.
Lắc đầu, Giang Bắc Nhiên lần nữa ngồi kêu Ngô Thanh Sách ngồi xuống:
"Ai, với cái tố chất tâm lý này của ngươi sao mà làm việc lớn được. Lôi Viêm Tôi Thể Đan ta cho ngươi lần trước, lấy ra bán đấu giá ít nhất cũng bán được 50 khối linh thạch trung phẩm đó."
"Khục..."
Ngô Thanh Sách vừa nuốt ăn xong một viên bồ đào thì thiếu chút sặc chết, vỗ mạnh ngực nhìn Giang Bắc Nhiên, vừa muốn mở miệng thì nghe sư huynh nói:
"Nếu ngươi dám nói cái gì mà sư huynh, ta móc ra trả lại cho ngươi được không, ta sẽ đập chết ngươi ngay tại chỗ."
Ngô Thanh Sách nghe xong thì như bị nghẹn họng, lắc đầu nói:
"Ta chỉ thấy bội phục sư huynh, làm gì cũng đệ nhất thiên hạ, thật sự quá lợi hại."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, lần nữa nhìn về phía bàn đấu giá:
"Tranh thủ thời gian để trở nên mạnh hơn đi, sư huynh có đồ tốt chờ ngươi."
"Vâng, đại ân của sư huynh, Thanh Sách khắc sâu trong lòng..."
"Được rồi được rồi, bớt nói mấy lời vô dụng này đi, trở về luyện công cho tốt, tranh thủ sớm ngày đột phá Huyền Vương."
Dù Ngô Thanh Sách rất muốn nói, sư huynh có phải ngươi đánh giá cao ta quá không, cơ mà không nói nên lời.
"Thế nào, cảm thấy mình không làm được?"
Ngô Thanh Sách vội đứng lên vỗ ngực:
"Không! Ta nhất định sẽ sớm ngày trở thành Huyền Vương!"
"Ai, được rồi, quan trọng là hành động, sớm ngày đột phá Huyền Vương. Huyền Vương chỉ là mới là khởi đầu thôi. Vừa nói tới Huyền Vương ngươi đã xụ mặt xuống rồi.” Chẳng lẽ Huyền Vương dễ ăn lắm chắc?!
Ngô Thanh Sách dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn sư huynh một chút. Năm đó lúc hắn còn chưa tới Quy Tâm tông, trong lòng còn nghĩ nếu có thể trở thành Huyền Linh, hắn sống đời này không tiếc. Nhưng bây giờ mục tiêu đột nhiên bị nhấc cao lên thành Huyền Vương chưa nói, vậy mà Huyền Vương trong miệng sư huynh chẳng khác nào sâu kiến cả...
Toàn bộ Phong Châu có bao nhiêu Huyền Vương? Bao nhiêu người cả đời đều kẹt ở Đại Huyền Sư không đột phá được Huyền Linh chớ nói chi là Huyền Vương, rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Làm gì nhìn ta như vậy, cảm thấy ta nói không đúng?"
"Không có, không có."
Ngô Thanh Sách vội lắc đầu:
"Sư huynh nói đều đúng."
"Đừng quá coi trọng Huyền Vương, ngươi xem tông chủ Huyền Hoàng của chúng ta đi, hắn kiêu ngạo thế nào? Còn không phải vẫn cố gắng trùng kích Huyền Tông để được chính thức trở thành cường giả à. Khi Huyền Vương chỉ là tiểu đệ đệ thôi, ngươi phải nhớ kỹ điểm này, nghe rõ không?"
"Nhớ kỹ!"
Chờ Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía bàn đấu giá, Ngô Thanh Sách thầm cảm khái, sư huynh vẫn luôn không giống bình thường như thế...
Trong Quy Tâm tông, sư phụ của hắn cũng khen hắn tốt, đường chủ cũng khen hắn tốt, thậm chí mỗi lần tông chủ thấy hắn cũng sẽ nói, ngươi biểu hiện rất tốt.
"Tu luyện phải từ từ, chú trọng chất lượng, đừng luôn muốn một bước lên trời."
"Đừng nóng nảy, không cần nóng nảy, trước tiên có củng cố tu vi, ngươi mới 19 tuổi đã trở thành Huyền Sư, tương lai vô cùng xán lạn."
Chỉ khi gặp sư huynh, sư huynh đều chê tu vi hắn tăng tiến quá chậm, nhưng lại không phải dạng ghét bỏ.
Trong toàn bộ khu Giang Bắc có đệ tử nào tiến bộ nhanh hơn ta... Có đôi khi thật mong sư huynh có thể khen ta một chút.
"Có phải ngươi đang nghĩ trong toàn bộ Giang Bắc, tốc độ phát triển của ngươi là nhanh nhất, vì sao ta vẫn chê ngươi đúng không?"
Nghe sư huynh đột nhiên nói vậy, hô hấp Ngô Thanh Sách lập tức trì trệ.
"Sư huynh quả nhiên biết Độc Tâm Thuật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận