Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 609: Kế Hoạch Tiếp Theo

Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị chọn số 3 thì bỗng nhíu mày.
Tính cả lần này, cộng với lần hắn đuổi tới Phượng Song thành lúc trước. Hôm nay, nhiệm vụ đã phát động 13 lần, đã sắp tới giới hạn.
Trước tiên, Giang Bắc Nhiên cố gắng tỉnh táo lại rồi suy đoán dụng ý của hệ thống. Tiếp theo hắn phải tự mình hoàn thành, không được để nhiệm vụ phát động nữa, bằng không sẽ không ổn.
Suy tư một hồi lâu, Giang Bắc Nhiên mới chọn số ba rồi đáp:
"Xin Lâm tiểu thư đi theo bên cạnh ta một đoạn thời gian để ta hảo hảo quan sát ngươi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm quả diếu.
Câu trả lời này khiến Lâm Thi Uẩn không khỏi sững sờ, cũng cảm nhận được một cỗ sát khí nồng đậm nhằm vào mình.
Lâm Thi Uẩn không để ý tới bình dấm của chất nữ đã đổ mà cau mày nói:
"Không biết lời này của thiếu hiệp đến cùng có ý gì?"
Giang Bắc Nhiên đánh giá Lâm Thi Uẩn một hồi rồi đáp:
"Kế hoạch nay đã thay đổi, vốn ta đồng ý với Lâm Du Nhạn chỉ cần tra ra nơi ngươi đang ở là được, ta sẽ không nhúng tay vào. Thế nhưng hiện tại ta lại dính líu hơi sâu, ngươi cũng thấy những thứ không nên thấy, vì không để ngươi truyền chuyện này ra ngoài, xin ngươi ở bên cạnh ta một thời gian."
"Thứ không nên thấy?"
Lâm Thi Uẩn nghĩ một lát đã hiểu:
"Ý ngươi nói là nhục thân cường đại của ngươi à?” "Vì một ít nguyên nhân nên ta không thể lộ ra chuyện này. Trước khi xác định Lâm tiểu thư là người thủ tín, xin thứ lỗi ta không để ngươi đi được.” Lâm Thi Uẩn đã hiểu, trong lòng cũng buông lỏng, nàng gật đầu nói:
"Thì ra là thế, không có vấn đề gì, ngươi vì cứu ta mới bại lộ thực lực, ta phối hợp yêu cầu của ngươi cũng là điều đương nhiên."
Mà sát khí trên người Lâm Du Nhạn cũng dần tiêu tán, vì nàng hiểu đây là thói quen của sư huynh.
"Đa tạ Lâm tiểu thư đã thông cảm, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một lát, ngày mai sẽ trở về."
"Vì sao? Ta đã dò xét qua Ngũ Lý câu, nơi này không có bí cảnh, hay chúng ta..."
Lâm Thi Uẩn kỳ quái hỏi.
"Lâm tiểu thư."
Giang Bắc Nhiên cắt lời Lâm Thi Uẩn, khẽ cười với nàng:
"Nếu Lâm tiểu thư đã ở trong đội ngũ của ta, có một quy củ ta cần nói với ngươi trước. Trong đội ngũ của ta chỉ có phục tùng, không có lý do.” Hắn vừa cứu mạng ta, hắn vừa cứu mạng ta, hắn vừa cứu mạng ta...
Lâm Thi Uẩn phát hiện Giang Bắc Nhiên là quái nhân nên cố gắng thuyết phục chính mình không so đo với con hàng này.
Sau đó nàng nhìn sang khuôn mặt cười ngớ ngẩn của tiểu chất nữ thì không khỏi lắc đầu nghĩ:
“Nha đầu này không phải bị hắn làm hư chứ...” Trong lúc Lâm Thi Uẩn đang đau đầu thì Tiểu Thất lại vô cùng cao hứng. Vừa rồi Vương đại ca nói không muốn lộ thực lực cho ngoại nhân, câu nói này chứng minh điều gì?
Chứng minh hắn là nội nhân a! Là người một nhà!
Vừa rồi Tiểu Thất còn lo có khi nào Vương đại ca cảm thấy hắn làm việc không tốt nên muốn đuổi hắn đi chăng. Bây giờ xem ra là hắn đã được Vương đại ca thừa nhận rồi.
Độc dược kia ăn cũng quá đáng a!
Vì tránh để nhiệm vụ phát động, Giang Bắc Nhiên trực tiếp nói với ba người khác:
"Ta còn có chuyện cần làm, các ngươi ở đây hạ trại đi."
"Vâng!"
Lâm Du Nhạn và Tiểu Thất lập tức trả lời.
Lâm Thi Uẩn có chút do dự, gật đầu biểu thị mình đã biết.
Lâm Thi Uẩn nhìn Giang Bắc Nhiên chậm rãi rời đi, thấy ánh mắt Lâm Du Nhạn vẫn còn khóa chặt bóng lưng sư huynh bèn hỏi:
"Bình thường hắn vẫn luôn như thế?” Lâm Du Nhạn gật đầu, mỉm cười nói:
"Có phải rất đẹp trai không?"
Lâm Thi Uẩn cảm giác thấy chất nữ nhà mình hết thuốc chữa rồi nên bèn nhìn về phía Tiểu Thất:
"Đại ca nhà ngươi..."
"Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho hai vị đây."
Nói xong, Tiểu Thất chạy đi như một làn khói.
"Ta..."
Lâm Thi Uẩn bó tay, thở dài:
"Ta đúng là mới ra hang hổ, lại nhập ổ sói a..."
Qua một đêm, hệ thống đã được reset, Giang Bắc Nhiên cảm thấy toàn thân thư sướng.
Hắn duỗi lưng một cái, bắt đầu nghĩ về kế hoạch quay về Thịnh quốc.
Tuy nói ở lại Kỳ quốc sẽ phát động được nhiều nhiệm vụ hơn nhưng nhân tố bất ổn thật sự quá cao, là một người thích sự ổn định, Giang Bắc Nhiên không thích cảm giác luôn phải dè chừng này.
Hơn nữa, tuy mấy lần trước mọi chuyện đều suôn sẻ nhưng vạn nhất có một lần lật xe thì sao? Vậy thì đừng mong về Thịnh quốc nữa.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lúc rồi đi tới chỗ đám Lâm Du Nhạn hạ trại.
Từ xa, Giang Bắc Nhiên đã ngửi được mùi cháo thơm.
"Vương đại ca, ngài trở về rồi."
Tiểu Thất đang nấu cháo bèn phất tay với Vương đại ca.
Giang Bắc Nhiên từ từ đi tới trước mặt Tiểu Thất, đầu tiên hắn hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống cầm lấy cái chén.
"Vương đại ca, đồ ăn vừa chín, ngài nếm thử đi. ".
Nói xong, Tiểu Thất như hiến vật quý lên.
"Đây là củ cải Bát Bảo trân tự làm, đây là đậu nhự, đây là ngô Nhạc Hiên, đây là..."
"Không cần."
Giang Bắc Nhiên khoát tay, bưng bát lên nhấp một hớp cháo.
Giang Bắc Nhiên chép miệng một cái, hài lòng gật đầu:
"Tay nghề không tệ, cháo rất thơm, rất vừa ăn."
"Đa tạ Vương đại ca khích lệ."
Tiểu Thất cao hứng hành lễ.
"Còn biết làm món khác không?"
"Có chứ! Có chứ!"
Tiểu Thất hung hăng gật đầu:
"Từ nhỏ ta đã thích nấu nướng. Tiệm của ta có một phòng bếp riêng, món gì ta cũng học được.” "Ừm, bữa cơm tiếp theo để ngươi làm, ta nếm thử."
"Vâng! Ta nhất định sẽ chuẩn bị cẩn thận!"
Giang Bắc Nhiên để Tiểu Thất múc thêm một chén cháo rồi bưng lên, đi tới sau lưng Lâm Thi Uẩn nói:
"Lâm tiểu thư, hôm qua có chút lãnh đạm, xin hãy tha thứ, ăn cháo chứ?"
Nhìn Giang Bắc Nhiên đưa tới cháo, Lâm Thi Uẩn vốn có chút tức giận nay gật đầu cảm ơn:
"Vừa vặn ta cũng đang đói bụng, đa tạ."
Nhưng nàng vừa dứt lời đã cảm nhận được một cỗ sát khí dần nổi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận