Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 715: Thi Gia (1)

Giang Bắc Nhiên rời khỏi hoàng cung thì ngồi lên tường bây quay về Thịnh quốc. Trong khoảng thời gian đó, toàn bộ tâm tư của hắn đều nghĩ về nhiệm vụ chính tuyến. Rõ ràng Thi Phượng Lan là một trong số manh mỗi dễ tìm nhất. Tuy thông qua nàng không tìm được tất cả bảo vật nhưng hẳn cũng có thể điều tra được một ít tin tức đi.
Về tới Quy Tâm tông, không hiểu sao Giang Bắc Nhiên có hơi xúc động, hắn không ngờ lần này mình lại trở về nhanh như thế. Ban đầu hắn tính sẽ ở lại Lương quốc ít nhất mấy tháng, vậy mà bây giờ chưa tới một tháng đã xong rồi.
Cảm khái xong, Giang Bắc Nhiên bỗng nhớ tới Mạnh Tư Bội.
Nếu không có vị kỳ nữ này đột nhiên xuất hiện, mọi chuyện sẽ không nhanh như vậy đã xong.
Nhân tài a.
Giang Bắc Nhiên lắc đầu rồi đi tới Đinh Lan thủy tạ.
"Đông, đông, đông."
Gõ ba cái, cửa viện rất nhanh đã được mở ra.
"Giang sư ca!"
Tiểu Đóa kinh ngạc hô.
"Giật mình dữ vậy?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Tiểu Đóa trừng to hai mắt mà hỏi.
"Đường chủ nói ngươi lần này ngươi đi.. .” "Tiểu Bắc Nhiên!"
Không đợi Tiểu Đóa nói xong, tiếng la quen thuộc vang lên, Thi Phượng Lan từ trong đường chạy hết tốc lực ra ngoài.
Nàng chạy thuần thục chạy tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên, Giang Bắc Nhiên vừa tính mở miệng nói chuyện thì thấy Thi Phượng Lan đi trước hô lên:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi trở về đúng lúc lắm! Cậu của ta nói muốn gặp ngươi, kêu ta dẫn ngươi về."
"Cậu gì đây! ?"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Thi Phượng Lan, Giang Bắc Nhiên ngơ ngác.
Hắn rút tay ra, lui ra sau một bước rồi hỏi:
“Ngươi đã nói chuyện của ta cho người nhà ngươi?” "Làm sao có thể!"
Thi Phượng Lan không ngừng lắc đầu:
"Ta rất trọng nghĩa khí, đã nói không nói cho người khác biết sẽ không nói cho người khác, là cậu của ta tới, bảo từng gặp ngươi một lần, còn hàn huyên với ngươi rất nhiều. Lần này kêu ta về nhà thì dẫn ngươi theo, còn nói ngươi nhất định sẽ rất cao hứng."
Nói xong, Thi Phượng Lan đánh một cái vào ngực Giang Bắc Nhiên:
"Hừ! Ngươi còn giả bộ, rõ ràng người nhà ta và ngươi quen thuộc như vậy mà không nói ta biết! Thiệt cho ta còn luôn thay ngươi giữ bí mật!” Cao hứng cái quỷ gì!
Nghe Thi Phượng Lan nói như vậy, Giang Bắc Nhiên cũng đã hiểu, khẳng định đó là vị Huyền Thánh hắn gặp được sau cuộc chiến linh mạch lúc trước.
“Qua lâu như vậy cũng không tới tìm ta, ta còn tưởng hắn không để việc này trong lòng chứ... Cuối cùng vẫn chạy không khỏi a.” Trong khoảng thời gian này, có thể nói Giang Bắc Nhiên vẫn luôn duy trì tâm tình là đà điểu. Đối với Thi gia mà nói, ngay cả nghe tới hắn cũng chẳng muốn nghe. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy chỉ cần hắn không chủ động tìm người ta, người ta tự nhiên cũng sẽ không tìm hắn, nhưng sự thật chứng minh, hắn vẫn quá ngây thơ rồi.
Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy đau đầu, hắn vuốt vuốt huyệt thái dương, nhìn Thi Phượng Lan đang nhảy cẫng lên thì nói:
"Chờ chút, ngươi nói xem rốt cục đã có chuyện gì, miêu tả cẩn thận một chút.” Nhìn Tiểu Bắc Nhiên trông như vô cùng phiền não, Thi Phượng Lan cũng không còn cao hứng nữa.
"Chẳng lẽ... Là cậu của ta gạt ta? Nhưng ta thật sự không nói với bọn hắn về chuyện của ngươi a. Ta..."
"Cũng không tính lừa ngươi đây. Tóm lại cứ kể lại cho ta nghe, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.” "Được rồi."
Thi Phượng Lan gật gật đầu, bắt đầu kể lại:
"Cách mỗi tháng ta sẽ liên lạc về nhà một lần. Có khi là gửi thư, có đôi là trở về. Lần này lúc ta nói muốn trở về thì cậu bỗng hỏi ta có biết một tiểu bối tên Giang Bắc Nhiên không.” "Ta nghe xong, đương nhiên không tính bán đứng ngươi, mới lựa lời nói trong tông có một người tên vậy, nhưng không quá quen đâu. Cậu nghe xong thì cười, nói ngươi không quen cũng không sao, ta quen hắn là được, trước đây không lâu còn gặp mặt hàn huyên một ven. Như vậy đi, lần này trở về ngươi hãy dẫn hắn theo.” Nhìn Giang Bắc Nhiên càng ra sức xoa huyệt thái dương, Thi Phượng Lan mới vỗ nhẹ lưng hắn:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi không sao chứ?"
"Ừm... Không có việc gì, ngươi nói tiếp đi."
"Ta nghĩ ngươi khẳng định không muốn đi nên nói ngươi rất bận, chưa chắc rảnh tới. Nhưng cậu của ta lại cười, nói ngươi khẳng định sẽ tình nguyện đi, thậm chí còn có chút không kịp chờ đợi mà muốn đi ngay luôn."
"Ta nghe cậu nói vậy nên nghĩ ngươi và hắn khẳng định có quen biết, còn tức giận vì sao ngươi không nói cho ta biết nữa... Tiểu Bắc Nhiên, đến cùng ngươi có quen biết với cậu của ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận