Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 907: Chiếc Bánh Thơm (2)

Bước thứ hai là chờ cho đám tiểu đệ trưởng thành sẽ có thể quay về làm việc ho Thi gia, cũng mang theo kiến thức tiên tiến dạy lại cho người dưới.
Đương nhiên, kế hoạch này không dễ, nhưng ít nhất đây cũng là cái bánh thơm. như vậy người liền hoàn toàn cải biến Thi gia Linh Lung phường hệ thống vẫn là tương đối khó khăn, nhưng tối thiểu nhất Giang Bắc Nhiên cái này bánh thoạt nhìn vẫn là rất thơm.
Cộng với việc Thi Hoằng Phương khá là thưởng thức Giang Bắc Nhiên, càng thấy được lợi ích từ kế hoạch này mang lại, há có thể bỏ qua cơ hội như vậy.
Cứ thế, dưới tình huống cả hai tự có tính toán riêng, hai người liền ăn nhịp với nhau.
Hiện tại chỉ cần tới tìm Thi Nguy Dịch nữa là được.
Thi Nguy Dịch cúi đầu trầm tư một hồi lâu rồi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nói cho ta nghe về kế hoạch cụ thể của ngươi."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên lại nói thêm một lần nữa.
Đối với vị nhân tinh này, Giang Bắc Nhiên còn đặc biệt rắc thêm chút hạt vừng lên bánh, khiến nó càng thơm hơn.
Thi Nguy Dịch xem xong thì danh sách ra xem lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường:
"Bắc Nhiên a, ngươi là đang bồi dưỡng nhân tài cho Thi phủ, hay đang bồi dưỡng nhân tài cho ngươi vậy?"
'Lão hồ ly...' Lựa chọn một:
"Đương nhiên là bồi dưỡng nhân tài vì Thi gia."
Ban thưởng: Ô Kim Bí Điển , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai:
"Vì Thi gia, cũng vì chính ta."
Ban thưởng: Sa La Huyền Quyển , Huyền cấp thượng phẩm.
Lựa chọn ba:
"Thánh Hiền nói gì thế, không phải chúng ta đã sớm là người một nhà rồi, cần gì phải phân biệt làm chi?"
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
'Khá lắm! Đủ thân thiết a!' Bất quá Giang Bắc Nhiên không ngờ Thi Nguy Dịch vậy mà lại thích nghe loại lời nói này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cũng từng làm nhiều chuyện cho Thi gia, lời nói cũng đáng tin hơn.
Giang Bắc Nhiên chọn số ba rồi mỉm cười đáp:
"Thánh Hiền nói gì thế, không phải chúng ta đã sớm là người một nhà rồi, cần gì phải phân biệt làm chi?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm mị lực.
'Con mẹ nó! Lại đẹp trai hơn rồi! Tức ghê!' Khi Giang Bắc Nhiên đang thầm gào thét thì Thi Nguy Dịch lại thoải mái cười ha hả.
"Ha ha ha ha, nói hay lắm, ngược lại là ta không phóng khoáng. Được rồi, chuyện này để ta giải quyết."
"Vậy xin nhờ Thánh Hiền."
"Ai, ngươi đừng nghĩ gì cũng ném cho ta. Kế hoạch là ngươi định, cụ thể nên làm thế nào vẫn là ngươi chỉ huy chứ."
"Điểm này vẫn mời Thánh Hiền yên tâm, đương nhiên vãn bối sẽ không đem con bỏ chợ."
"Vậy là tốt rồi."
Sau đó lại hàn huyên một chút về chuyện của các hội huyền nghệ rồi mới cáo từ rời đi.
Trên đường, Giang Bắc Nhiên mở danh sách ra xem một lần, tự hỏi làm sao để phân phối đám người này.
Lần này Giang Bắc Nhiên không phải lưu lại tên của tiểu đệ mà còn ghi rõ họ có tiềm lực gì.
Một là để thông tin được rõ ràng hơn, hai mà để cái bánh này càng thêm thơm ngon.
Tính cả trước đó, lần này Giang Bắc Nhiên sàng chọn tiểu đệ hết năm ngày, cuối cùng cũng chỉ chọn ra được tám tiểu đệ. Không đủ cho mười sáu môn huyền nghệ, thật khiến Giang Bắc Nhiên có phần tiếc nuối.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng biết loại chuyện này không vội vàng được, cho nên tám thì tám thôi, bồi dưỡng tốt cũng rất có tác dụng nha.
Đến lúc này, Giang Bắc Nhiên rốt cục cũng không còn gì làm ở Thi gia nữa. Bất quá hắn vẫn chưa tính về Thịnh quốc, mà muốn tới Kỳ quốc một chuyến, trừ Lưỡng Nghi Mật vũ ra thì còn một việc hắn muốn làm ở Kỳ quốc nữa.
Giang Bắc Nhiên lấy Quyển Vân Đồng ra, thổi ra một đám tường vân rồi bay về phía Kỳ quốc.
Không thể không nói, lục quốc là nơi xoát điểm rất tốt. Sau khi rời khỏi Thi phủ, Giang Bắc Nhiên dễ dàng phát động được 10 nhiệm vụ, nghỉ ngơi một đêm xong sáng hôm sau hắn lại xuất phát.
Giang Bắc Nhiên đã sớm quen với loại nhịp điệu này nên chẳng chút để ý. Mỗi lần dừng lại hắn đều tìm chuyện gì đó để làm, nghiên cứu trận pháp cũng tốt, tìm kiếm cổ trùng cũng được, Giang Bắc Nhiên luôn có việc để làm.
Có thể nói, từ khi hắn tới thế giới này tới hay, hai chữ nhàm chán thật sự cách hắn rất xa, cuộc sống của hắn luôn vô cùng phong phú.
Một ngày này, Giang Bắc Nhiên đi ngang qua một cái thôn nhỏ, tình cảnh cũng chẳng khác gì ở Thịnh quốc. Trong thời đại của người tu luyện, dân chúng đa phần đều sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Khi vào thôn trang nhỏ, Giang Bắc Nhiên mới phát hiện hình như nơi này vừa bị ôn dịch, khắp nơi trong thôn đều treo vải trắng, dùng tinh thần lực quét một lần, Giang Bắc Nhiên phát hiện được trong thôn cơ hồ không còn người nào.
Loại trạng thái này rất phổ biến, dân chúng chống cự không nổi ôn dịch nên trừ chạy nạn ra chẳng còn lựa chọn nào khác.
Rời khỏi thôn trang, Giang Bắc Nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Sở dĩ hắn đi bộ là vì sắp tới biên cảnh Kỳ quốc rồi, bay tiếp lỡ tiến vào phạm vi đại trận hộ quốc thì phiền lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận