Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 435: Lôi Viêm Tôi Thể Đan Mười Thành

Những thứ này một người tra rất chậm, nhưng nếu có nhiều nguồn thì thuận tiện hơn nhiều.
Mà Cố Thanh Hoan có mạng tới quan hệ khá rộng.
Cuối cùng thật sự như Giang Bắc Nhiên tính toán, Lương quốc và Thịnh quốc cũng không quá mạng, thậm chí so với cường quốc còn yếu hơn một chút, vì hệ thống kinh tế của họ có thể nói là rối tinh rối mù, tông môn cường đại trong nước không có mấy cái.
Cũng vì nguyên nhân này, họ chỉ có thể đi đoạt của người khác, không thể tự sản xuất ra người tu luyện tài năng, từ đó mới nhắm tới Thịnh quốc ở sát vách, tính làm giàu một đợt.
Chỉ là đám mãng phu này dù mãng, nhưng cũng không mãng đến mức không có đầu óc, họ biết Thịnh quốc so với họ chỉ mạnh chứ không yếu, cho nên mới âm thầm giở chút thủ đoạn, tính nhân lúc cháy nhà hôi của.
Ừ... Nếu bọn hắn chó cắn chó, hẳn có thể yên tĩnh một lúc nhỉ?
Dù chó cắn chó hơi khó xảy ra nhưng cũng không phải không có khả năng.
Một đôi vợ chồng tưởng tượng họ đột nhiên trúng 10 triệu còn đánh nhau tranh giành nữa mà.
Nói cách khác, chỉ cần lợi ích đủ lớn, những người đó tự động sẽ cắn xé tranh giành.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong số các kế hoạch của Giang Bắc Nhiên mà thôi. Nếu không thể thực hiện được, hắn còn có kế hoạch Ất Bính Đinh khác nữa.
Gia không tin không giày vò chết các ngươi!
Giang Bắc Nhiên trả sổ cho Cố Thanh Hoan:
"Ừm, làm tốt lắm, tranh thủ hoàn thành những phần còn lại đi.” "Vâng."
Giang Bắc Nhiên lần nữa cầm huyền thiết bán thành phẩm lên, vừa tính chỉ điểm Cố Thanh Hoan hai câu thì nghe được tiếng Nhiếp Hồn Linh, hắn không cần hỏi cũng biết là Ngô Thanh Sách trở về.
Một lát sau, Ngô Thanh Sách đẩy cửa gỗ ra, sải bước đi tới Tử Trúc uyển.
Không đợi hắn nhìn quanh, Giang Bắc Nhiên đã đi ra từ phòng rèn đúc:
"Ngươi ngược lại trở về đúng lúc."
"Sư huynh!"
Ngô Thanh Sách kích động hô một tiếng rồi giang tay chạy như bay tới Giang Bắc Nhiên.
Vì việc được phân công mà mấy tháng này Ngô Thanh Sách vẫn bôn ba khắp Phong Châu, do không nhận được lệnh mới từ sư huynh nên ngay cả tin sư huynh lên làm hoàng đế, hắn cũng chỉ nghe được từ chỗ Cố Thanh Hoan.
Việc này khiến Ngô Thanh Sách cảm thấy mình bị vắng vẻ, cho nên lần này nghe tin Văn sư huynh truyền tới từ tông, hắn liền tranh thủ thời gian xử lý xong việc trong tay để chạy về.
"Ngừng."
Giang Bắc Nhiên cản chạy Ngô Thanh Sách lại:
"Ngươi nói quá rồi, chỉ mấy tháng không gặp thôi, chẳng phải chứng tỏ hiện tại ta đã an tâm hơn về ngươi à?” Nghe xong câu này, ủy khuất trong lòng Ngô Thanh Sách mấy tháng này được quét sạch trong nháy mắt, cúi người hành lễ:
"Theo phân phó của ngài, ta đã để trung tầng và cao tầng của mấy tông môn ghi nợ ân tình chúng ta.” "Ừm, cụ thể có tông nào?"
Ngô Thanh Sách nghe xong, lập tức đưa cho Giang Bắc Nhiên một quyền trục.
"Đều được viết trên đây."
Giang Bắc Nhiên xem quyển trục, Giang Bắc Nhiên đọc lướt qua đã nắm rõ tình hình:
"Ừm, làm việc xác thực có trật tự hơn trước nhiều. Không ngừng cố gắng, những gì ta muốn ngươi làm được không chỉ có nhiêu đây."
"Vâng!"
Ngô Thanh Sách chắp tay:
"Lần này ta trở về là có chuyện muốn nhờ sư huynh chỉ giáo."
"Chuyện gì?"
Ngô Thanh Sách đưa kiếm Vạn Quân cho Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, dường như Vạn Quân đã bồi dưỡng được khí linh, chỉ là ta không dám xác định, cũng không biết làm thế nào mới để bồi dưỡng tiếp, cho nên muốn thỉnh giáo ngài."
Đúng là để tiểu tử này trúng thưởng rồi. Âu Hoàng phụ thể?
Dù trước đó Giang Bắc Nhiên biết Vạn Quân có dấu hiệu muốn sinh ra khí linh, nhưng dấu hiệu chỉ là dấu hiệu mà thôi, binh khí có dấu hiệu thì nhiều vô kể.
Nhưng không ngờ Vạn Quân vậy mà thành công thật. Lúc Giang Bắc Nhiên chế tạo ra nó, hắn cũng không ngờ tới.
Giang Bắc Nhiên cầm lấy Vạn Quân thì nghe được một tiếng kiếm minh, ngay cả thân kiếm cũng có chút run rẩy, như biểu đạt tâm tình khẩn trương, nhưng rất nhanh Vạn Quân liền khôi phục thái độ bình thường, vì nó cảm giác được khí tức hết sức quen thuộc của Giang Bắc Nhiên.
"Ừm, quả nhiên là khí linh, dù còn rất nhỏ yếu nhưng Vạn Quân thật sự đã bước vào phạm vi pháp bảo, pháp bảo thuộc về ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trả Vạn Quân cho Ngô Thanh Sách.
Nghe sư huynh xác nhận, Ngô Thanh Sách kích động tột đỉnh, khí linh a! Pháp bảo bậc này xem như Huyền Vương, thậm chí Huyền Hoàng cũng chưa chắc có.
"Hiện tại khí linh còn quá nhỏ yếu, không chịu được cường độ rèn luyện quá cao, đợi khi nó chân chính khai mở linh trí, khi đó ngươi mang đến đây, ta sẽ nghĩ kéo dài hạn mức phát triển cho nó.” "Vâng!"
Ngô Thanh Sách kích động.
Nhìn Ngô Thanh Sách dùng mặt cọ cọ Vạn Quân, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy việc cho hắn linh đan và công pháp cao cấp có thể để sau cũng được.
Chỉ bằng thanh pháp bảo này, năm người Liễu Tử Câm dù có liều mạng tu luyện cũng không thể đánh thắng hắn.
Ngô Thanh Sách treo Vạn Quân bên hông rồi chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, trong hoàng cung... Có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?"
"A, ta còn thiếu một tiểu thái giám thiếp thân, ngươi làm không?"
Ngô Thanh Sách nghe xong thì ngậm miệng lại, biết mình hỏi sai, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nói một tiếng: "Ta sai rồi."
"Ngươi rất rảnh đúng không? Xem ra là nhiệm vụ ta cho ngươi vẫn chưa đủ nhiều."
"Không không không, ta biết sai rồi."
Ngô Thanh Sách lắc đầu.
"Bây giờ Phong Châu chỉ mới ổn định sơ bộ thôi, còn rất nhiều nhân tố không ổn định xung quanh, xử lý những chuyện đó mới là thứ ngươi cần làm hiện tại, rõ chưa?” "Vâng, ta hiểu rồi."
Ngô Thanh Sách chắp tay nói.
"Ừm."
Gật đầu, Giang Bắc Nhiên đặt tay lên ngực Ngô Thanh Sách, cảm thụ một lúc lâu rồi nói:
"Không sai, Lôi Viêm Tôi Thể Đan bảy thành đã được ngươi đã hấp thu hết, chuẩn bị sẵn sàng..."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy một viên linh đan có màu vàng và đan văn màu xanh ra:
"Ta sẽ giúp ngươi dùng viên Lôi Viêm Tôi Thể Đan mười thành này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận