Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 317: Mắng Cho Tỉnh

Nhưng bây giờ...
Hình như bị ta chiếm mất rồi?
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, bị lựa chọn kia làm cho ngơ ngác, mấy cái trước thì còn dễ hiểu nhưng mắng tỉnh nữ Huyền Hoàng này là sao?
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang do dự, nữ Huyền Hoàng cùng Cổ Điêu đang không ngừng nhao nhao.
"Huyền hữu, ngươi còn do dự gì? Loại đại yêu người người đều có thể tru diệt! Ngươi chỉ cần giết nó, ta cam đoan ngươi có thể có được hết thảy ngươi muốn."
"Thối nhân loại! Tồi nhân loại! Nhân loại buồn nôn! Đánh không lại liền gọi người tới đánh! Buồn nôn! Buồn nôn! Phi!"
"Huyền hữu, mau rút kiếm ra a! Chậm sẽ sinh biến, vạn nhất yêu thú kia khôi phục chúng ta đều phải chết."
"Thối nhân loại! Tồi nhân loại! Nhân loại không có ai là tốt!"
"Huyền hữu!"
"Thối nhân loại!"
"Huyền hữu!"
"Thối..."
"Nhao nhao cái rắm gì! ! ! Lão tử đang suy nghĩ!"
Rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng nhịn không được mà giận dữ hét lớn.
Chỉ một thoáng, toàn bộ hang động đã yên tĩnh lại.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên thở ra một hơi, nhìn bốn lựa chọn rồi nói với Cổ Điêu:
"Trước cho ngươi một cơ hội, trình bày một chút xem chuyện gì vừa xảy ra."
Cổ Điêu nghe xong thì sững sờ:
"Ngươi hiểu thú ngữ?"
"Ừm, cho nên nắm chặt cơ hội, nữ nhân kia đang muốn ta rút kiếm chặt độc giác của ngươi đấy."
"Ác bà nương kia!"
Cổ Điêu nghe xong thì gầm nhẹ một tiếng, sau đó lại nói với Giang Bắc Nhiên:
"Hừ! Nói cho ngươi thì thế nào, không phải ngươi vẫn sẽ giúp ác bà nương kia à."
"Được rồi, không nói thì dẹp đi, ta rút kiếm đây."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì xoay người hướng đi đến chỗ nữ Huyền Hoàng.
"Ai, đừng đừng đừng! Ta nói, ta nói! Ngươi trở về, ta nói cho ngươi nghe."
Đều tiện như vậy...
Giang Bắc Nhiên thầm mắng đậu đen rau muống rồi quay người nhìn về hướng Cổ Điêu.
Lâm Huy Âm ngơ ngác, nàng đang nghe tiểu sinh tuấn tiếu này đang dùng điểu ngữ ta một câu ngươi một câu với Cổ Điêu, hoàn toàn không quan tâm tới nàng.
Nguy rồi... Chẳng lẽ hắn là đại yêu hóa thành hình người! ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Huy Âm trở nên trắng bệch, thật sự thì cổ độc của Yêu thú này quá lợi hại. Bây giờ giờ nàng căn bản không cách nào hấp thu linh khí xung quanh, vô pháp điều động huyền khí trong cơ thể, thậm chí ngay cả thân thể cũng không thể động đậy, có thể nói là hoàn toàn phế đi.
Nếu nam tử kia thật sự là đại yêu hóa hình người, vậy nàng xong đời rồi.
Lâm Huy Âm bối rối đến cực điểm, vội vàng vận khởi công pháp lần nữa nhưng vô dụng, nàng không cách nào cảm ứng được linh khí xung quanh.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể mở miệng nói:
"Vị huyền hữu kia... Nếu ngươi thật sự là đại yêu hoá hình, xin cho ta cái chết thống khoái đi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì quay đầu khoát tay với nàng:
"Đợi lát nữa mới đến phiên ngươi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi."
"Ta..."
Đây là lần đầu Lâm Huy Âm bị xem nhẹ, điều này khiến trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, nhớ lại biểu hiện của rất nhiều nam nhân khi nhìn thấy nàng lúc trước mà không khỏi tuyệt vọng.
Đây nhất định là đại yêu hóa thành hình người.
Mặt khác, Cổ Điêu đang mở máy hát không ngừng lên án hành vi hèn hạ của Lâm Huy Âm.
"Ta ở trong động này 200 năm! Mỗi ngày chỉ biết tu luyện, chưa từng trêu chọc qua ác bà nương này. Vừa rồi nàng đột nhiên liền vọt vào hang động bảo ta giao ra Khải Linh khoáng. Đây chính là bảo bối tự ta dựng dục ra! Đương nhiên ta không chịu cho nàng!"
"Ừm, ngươi xác định thứ nàng nói muốn là Khải Linh khoáng? Nếu nói dối, ta sẽ không giúp ngươi đâu."
"Cái này... Cũng không nói trực tiếp như vậy, nhưng ta biết nàng tới là vì cướp bảo bối của ta!"
"Được chưa, vậy bây giờ bắt đầu đi, ta hỏi ngươi đáp."
Cổ Điêu gật đầu.
"Từng ăn qua thịt người chưa?"
"Chưa từng, ta vẫn luôn ở trong huyệt động tu luyện, chưa bao giờ ra ngoài."
"200 năm chưa từng ra ngoài?"
"Đúng vậy a, mẹ ta bảo ra ngoài rất nguy hiểm, kêu ta đợi trong động, không được phép ra ngoài."
Ngươi đúng là rất nghe lời a...
"Vậy mẹ ngươi đâu?"
"Ta trưởng thành thì mẹ đã rời đi rồi."
Nghe Cổ Điêu nói như lẽ đương nhiên, Giang Bắc Nhiên liền biết Cổ Điêu, hoặc nói là dị thú đều như vậy.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên lại hỏi Cổ Điêu mấy câu hỏi nữa, trên cơ bản có thể xác định nó cũng được xem là vô hại.
Đây là lý do hệ thống muốn ta mắng tỉnh nữ nhân kia?
Giang Bắc Nhiên trầm tư một lát, không lâu sâu hắn đã có đáp án.
Chém giết nữ Huyền Hoàng tất nhiên không cần phải nói. Trong địa giới Lan Châu, nữ Huyền Hoàng khẳng định là đại nhân vật, giết nàng chắc chắn kéo tới phiền phức lớn.
Nếu hắn giúp đỡ nữ Huyền Hoàng kia chém Cổ Điêu, vậy có thể bị một dị thú khác mạnh mẽ báo thù cho nó.
Về phần trực tiếp rời đi... nhân tố khó nói lại càng nhiều.
Cho nên mắng tỉnh nữ Huyền Hoàng này mới là cách giải quyết hòa bình nhất. Hai bên không bị thương mới là tốt nhất.
Bất quá không thể thuyết phục, mà là mắng phục... đúng là ý vị thâm trường.
Suy nghĩ rõ ràng xong, Giang Bắc Nhiên nhìn Cổ Điêu rồi nói:
"Được chưa, ngươi chờ ta một lát."
"Ngươi có giúp bà nương này giết ta không?"
Cổ Điêu dùng đôi mắt họ mèo đặc thù nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên.
Nhưng Giang Bắc Nhiên không trả lời, mà đi tới trước mặt nữ Huyền Hoàng.
"Hừ! Muốn chém giết, róc thịt gì tùy ngươi! Ta sẽ không khuất phục yêu thú các ngươi!"
Lâm Huy Âm nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác rồi hô.
"Ha ha, làm sai mà còn lớn lối?!"
Lâm Huy Âm nghe xong thì sững sờ:
"Ta làm gì sai! Yêu thú các người người đều có thể tru diệt!"
"A, nó đã làm sai gì mà ngươi muốn giết nó?"
"Nó là yêu thú, vậy đã đủ để giết rồi!"
"Ta thấy ngươi là thèm khát bảo bối của ngươi ta, có phải ngươi tới vì Khải Linh khoáng không?"
Lâm Huy Âm nghe xong thì khẽ giật mình, nhưng vẫn dùng lực hô:
"Đúng thì thế nào! Giết yêu thú xong thì đồ của nó sẽ thành của ta.” "Tốt cho logic của đám cường đạo! Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết đến cùng ai mới là yêu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận