Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 747: Hợp Tác (1)

Không đợi Cao Lan Văn lần nữa lên tiếng chất vấn, Giang Bắc Nhiên đã hỏi:
"Cao quán trưởng, khối ngọc Long Khê này xem như quà ra mắt của vãn bối. Nếu hôm qua có gì đắc tội, xin ngươi tha thứ cho."
Giang Bắc Nhiên cũng không hy vọng nữ nhân cứ mãi bắt bẻ mình. Cho nên, nếu có thể hóa giải hiểu lầm này đương nhiên rất tốt, bằng không có thêm một người chuyện gây phiền phức cũng rất mệt.
Tuy Cao Lan Văn cũng không muốn nhận phần lễ này của Giang Bắc Nhiên, nhưng nàng lại vô cùng hiếu kỳ với loại kỹ nghệ này của hắn.
“Thế gian này còn có loại điêu ngọc mà ta không biết ư... Tên Giang Bắc Nhiên này... Đến tột cùng là nhân vật nào?” Với lòng hiếu kỳ và yêu ngọc mãnh liệt, Cao Lan Văn nhận lễ:
“Không ngờ Bắc Nhiên tiểu hữu lại có tài điêu ngọc xuất thần nhập hóa thế này, khó trách không muốn ở lại Hằng Nhã trai học điêu ngọc. Bằng không ta cũng không biết tìm ai dạy ngươi nữa. Chuyện quá khứ thì cho qua đi, đều là hiểu lầm mà thôi."
"Vậy xin đa tạ Cao quán trưởng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Cao Lan Văn rồi xoay người nói:
"Ngọc thạch trong Hằng Nhã trai đều là thượng phẩm, khiến ta mở rộng tầm mắt, vậy ta ở lại ngắm một hồi, không quấy rầy quán trưởng và Thi tiền bối nói chuyện."
Thấy Giang Bắc Nhiên đi ngắm ngọc, Cao Lan Văn cũng bớt tức hơn.
Dù sao mình vừa mới nói kỹ năng của hắn là dã kỹ nông thôn, nhưng sau khi hắn chứng minh thực lực xong vẫn không nhục nhã nàng, ngược lại còn hóa chiến tranh thành tơ lụa, không khiến nàng khó xử.
Cũng không tính là ác nhân gì...
Khi Cao Lan Văn đang suy nghĩ thì Giang Bắc Nhiên đang thầm giật mình.
Đó chính là...
Tài nghệ của hắn dù ở Trung Nguyên cũng cực kỳ được hoan nghênh.
Hắn vốn cho rằng sở dĩ có điểm kỹ năng mới là vì số điểm kỹ nghệ cũ chỉ có tác dụng ở Thịnh quốc, đi vào lục quốc sẽ không còn đủ xài, nhưng xem ra bây giờ không phải vậy nữa.
Trừ Càn Khôn Thuật hắn chưa có điểm ra thì những huyền nghệ khác tựa hồ cũng đã kha khá.
Dù sao điểm kỹ nghệ điêu ngọc của hắn cũng chẳng khác mấy kỹ nghệ khác là bao. Không có lý gì điêu ngọc trấn trụ được Luyện Ngọc sư bát phẩm mà mấy còn lại thì không được.
Như vậy..... điểm kỹ nghệ này mạnh bao nhiêu a?
Dù sao tuyệt đối cũng mạnh hơn hắn tưởng, không chỉ bằng lại trình độ đại sư đỉnh cấp như Cao Lan Văn mà khẳng định còn cao hơn nữa...
Muốn lên trời mà...
"Tiên sinh... Tiên sinh..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang tự hỏi bản thân thì ‘cái đuôi’ ở phía sau hắn đột nhiên hô lên.
"Ta không phải tiên sinh của ngươi."
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại nói.
Liễu Vi Ninh lắc đầu rồi đáp:
"Ai lợi hại hơn ta ta đều kêu là tiên sinh, ta muốn học a, tiên sinh có thể dạy ta Song Câu Niễn Pháp kia không?"
"Không được."
Liễu Vi Ninh như không nghe thấy gì, tiếp tục trừng to mắt hô lên:
"Ta muốn học, ta muốn học."
“Ngọc Long Khê này điêu khắc xong còn có tác dụng trấn linh... hơn xa các loại ngọc Long Khê bình thường khác. Đúng là kỹ nghệ xảo diệu hiếm có, đền cùng hắn học từ đâu thế...” Cao Lan Văn cẩn thận nghiên cứu ngọc Long Khê trong tay, Cao Lan Văn thầm thán phục nó thật đẹp.
Đối với loại kỹ nghệ hoa mỹ nàng chưa từng thấy này, dù Cao Lan Văn rất muốn đi thỉnh giáo... Không đúng, thăm hỏi Giang Bắc Nhiên nhưng từ tận đáy lòng nàng vẫn giữ giữ mấy phần cao ngọa kia.
Thi Hoằng Phương nhìn Cao Lan Văn ngày càng xoắn xuýt, hắn ngồi bên cạnh cảm giác được cơ hội của mình tới rồi đây!
Thi Hoằng Phương đứng dậy, đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên, nhỏ giọng nói nhưng đảm bảo vẫn để Cao Lan Văn nghe được:
"Bắc Nhiên a, quả nhiên lão tổ tông không nhìn lầm ngươi, không chỉ có trận pháp khiến lão nhân gia than thở, thậm chí bây giờ còn có thể bày ra kỹ nghệ mà Cao quán trưởng chưa từng thấy, thật có bản lãnh, quả nhiên có bản lãnh."
"Tiền bối quá khen rồi, ta chỉ biết chút kỹ pháp ít ai biết thôi."
"Ở nơi này của ta ngươi đừng khiêm tốn, muốn giao dịch với ngươi phải làm sao?"
"Tiền bối có việc gì cứ trực tiếp phân phó, cần gì nói hai chữ giao dịch."
"A."
Thi Hoằng Phương hừ một tiếng:
"Thôi, ta còn không biết ngươi ư? Không cho ngươi chỗ tốt, chỉ sợ ngươi không chịu xuất lực."
"Vậy tiền bối thật sự nhìn sai ta rồi."
"Không cần nhiều lời."
Thi Hoằng Phương cắt lời Giang Bắc Nhiên rồi tới nói nhỏ bên tai hắn:
"Ngươi muốn Địa Tạng Chân Tinh đúng không?"
Vậy mà ngươi cũng biết?
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng đoán được trước đó người Thi gia hẳn đã giám thị hắn, vì thế biết hắn cần Địa Tạng Chân Tinh cũng có thể hiểu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận