Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 275: Lý Do

Cũng khó trách hoàng đế muốn động ý đồ xấu. Lăn lội như hắn cũng thảm quá rồi, phàm là người tu luyện đều không để hắn vào mắt.” "Rất tốt, tình hình gần đây của Diệp gia thế nào rồi?” "Nghe được một ít, gần đây Diệp gia trải qua cũng không quá tốt, toàn bộ trấn đều đang đồn..."
Lạc Văn Chu nói xong thì nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, sau đó mới nói tiếp:
"Đều đồn họ bị Quy Tâm tông từ hôn, có thể nói là biến thành trò cười."
Truyền nhanh như thế! ?
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi sững sờ, loại chuyện từ hôn này, bản thân Diệp gia chắc chắn sẽ không nói ra. Về phía Quy Tâm tông, theo Giang Bắc Nhiên được biết, Lục Thanh Âm đã định ra ước hẹn ba năm, hẳn sẽ không đi nói khắp nơi. Vì sao lan truyền nhanh vậy chứ?
Nghe tới ba chữ Quy Tâm tông, Ngô Thanh Sách sau lưng Giang Bắc Nhiên có chút sửng sốt, đồng thời cũng rõ vì sao sư huynh đột nhiên muốn chạy tới Lan Châu.
Sư huynh tới vì chuyện từ hôn? Nhưng vì sao... .
Cảm giác được có ai đó đang làm trò, Giang Bắc Nhiên hỏi tiếp:
"Còn chuyện gì khác không?"
"Chuyện khác... Tạm thời chỉ mới thăm dò được nhiêu đó thôi."
"Được rồi, vậy ta cho ngươi thêm hai ngày để tìm hiểu một chút về thành viên Diệp gia, nhất là Diệp Phàm bị từ hôn kia. Điều tra xem gần đây hắn đang làm gì."
"Vâng."
Lạc Văn Chu nói xong thì rời khỏi lều.
Lôi lệ phong hành a, không tệ, không tệ.
Giang Bắc Nhiên lại rót cho mình một chén rượu rồi nhìn về phía Ngô Thanh Sách:
"Có phải đang nghĩ vì sao ta muốn điều tra chuyện từ hôn không?"
"Đúng thế."
Ngô Thanh Sách thành thật trả lời.
"Nghĩ được gì rồi?” "Cái này... Ta đoán không ra, nhưng ta biết sư huynh nhất định vì nguyên nhân trọng yếu mới đến đây."
Giang Bắc Nhiên đứng lên gõ trán Ngô Thanh Sách một cái, thở dài nói:
"Theo ta lâu như thế vẫn không học được gì. Dù có học được cũng không biết vận dụng. Cho ngươi một đêm suy nghĩ, mai phải trả lời cho ta.” "A? Ta..."
Ngô Thanh Sách vừa muốn nói mình làm không được thì thấy được ánh mắt sắc bén của sư huynh:
"Vâng! Ta nhất định sẽ nghĩ ra được."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, rời khỏi bồng trướng đi tới dốc núi xuống Tập Nguyên trấn, suy nghĩ xem sắp tới nên làm gì.
Giờ phút này, Cố Thanh Hoan quan sát Tập Nguyên trấn suốt một ngày, cuối cùng cũng nhận ra khách sạn là nơi có sinh ý tốt nhất tại đây. Vì thế sau khi tuyển chọn tỉ mỉ xong, hắn đi tới khách sạn La Tước.
"Khách quan! Nghỉ chân hay ở trọ? Khách sạn chúng ta là nơi có Khánh Xuân tửu ngon nhất toàn trấn, bảo đảm ngài chén thứ nhất sẽ muốn uống chén thứ hai!"
Cố Thanh Hoan nhìn tiểu nhị mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu được treo trên tửu lâu.
Cái gọi là bảng hiệu còn được gọi là tửu kỳ, chủ yếu là thông tin về quán và tên quán, được treo ở những nơi dễ thấy, phía trên là cờ xí năm mặt.
Bình thường mà nói, nơi treo cờ xí một mặt là tiệm tạp hóa, hai mặt là quán cơm có thực đơn theo quy cách, ba mặt là khách sạn và quán cơm, bốn mặt có thêm nhà tắm, có người chuyên giúp đỡ kỳ cọ.
Còn về cờ xí năm mặt là khách sạn có cấp bậc cao nhất, chỉ có cái ngươi không ngờ tới chứ không có cái gì mà nơi này không có.
Cố Thanh Hoan theo tiểu nhị tiến vào, nhận lấy thực đơn nhưng không thèm nhìn mà nói:
“Lấy đồ ăn ngon nhất và rượu quý nhất nơi này lên.” Tiểu nhị nghe xong kinh động như gặp thiên nhân, liên tục cúi đầu:
"Được rồi, ngài chờ một lát!"
Không qua bao lâu, các loại thức ăn rượu ngon đã được bưng lên.
"Gia, đều đủ cả, ngài dùng từ từ."
Tiểu nhị nói xong thì lui sang một bên.
Cố Thanh Hoan tự rót tự uống mấy chén đã thấy một người trung niên mặc áo khoác hắc mã đi tới chỗ mình, trên mặt là nụ cười ân cần.
"Chào mừng quý khách, không tiếp đón từ xa là chúng ta thất lễ, ta là chưởng quỹ của gian khách sạn này, họ La."
"Nguyên lai là La chưởng quỹ, hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Cố Thanh Hoan chắp tay.
La chưởng quỹ chắp tay trả lễ, cầm chén rượu lên rồi nói:
"Cảm ơn ngài đã chọn chúng ta, bỉ nhân mời ngài một chén."
Nói xong uống sạch rượu trong ly, hắn thấy Cố Thanh Hoan không có ý xua đuổi mình đi thì càng thêm nhiệt tình:
"Khách nhân là lần đầu tới khách sạn chúng ta a?"
"Ân, khách sạn này cũng không tệ."
"Khách nhân thật có mắt nhìn, tiệm của ta bỏ rất nhiều tiền để trang trí. Nếu ngài có hứng thú, ta sẽ dẫn ngài đi tham quan bốn phía.” Cố Thanh Hoan gắp một khối thịt vịt bỏ vào miệng rồi cười nói:
"Chưởng quỹ nhiệt tình như vậy là có chuyện muốn ta giúp."
"Ài, khách nhân nói gì vậy, ta nhiệt tình với ngài cũng không phải... Bỉ nhân không có gì muốn ngài hỗ trợ cả, chỉ mong nếu khách nhân cảm thấy hài lòng với khách sạn, lần sau có thể dẫn thêm nhiều bằng hữu tới, ta bảo đảm sẽ chiêu đãi họ thật tốt, cho nên ngài cảm thấy cần gì cứ việc nói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận