Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 993: Tạ Ơn (2)

Ngu Quy Chủy gật đầu:
"Không bằng dựng ở bên thác nước Tử Vân đi? Bên đó có một đình đài rất đẹp.
Trong lúc hai người nói chuyện, Ngu Quy Miểu không ngừng ăn điểm tâm, gật đầu hùa theo:
"Ừm ân, ừ."
"Ai nha, hội nghị kết thúc, trở về ăn cũng được mà, ngươi gấp như vậy làm gì.”
Ngu Quy Chủy một nói vừa lấy khăn tay ra lau mặt cho Ngu Quy Miểu.
"Ô ô ô ô ô..."
"Ăn xong rồi nói.
"Lộc cộc..."
Ngu Quy Miểu dùng sức nuốt điểm tâm vào bụng:
"Ăn trong phòng một mình không vui như ăn ở đây.”
Ngu Quy Chủy nghe xong không khỏi đưa ngón trỏ ra chọc chọc vào gáy nàng:
"Ngươi a..."
Một bên khác, Liễu Tử Câm thổi tắt ngọn nến, đẩy cửa sổ ra để ánh nắng chiếu vào phòng.
"Được rồi, ta chính thức tuyên bố, hội nghị sư huynh kỳ thứ mười tám kết thúc, mọi người tranh thủ hành động.”
Ở phía khác, Giang Bắc Nhiên đúng thật đang chuẩn bị bế quan.
Trên đường trở về từ Đường quốc, hắn lần lượt nhận được thư của Hồng Phi và Thanh Quan.
Cả hai biểu thị bản thân đã xuất phát.
Giang Bắc Nhiên xem xong lập tức trả lời lại, bảo cả hai đừng quá cậy mạnh, có chuyện gì khó quá thì nói hắn biết, hắn sẽ giúp họ nghĩ cách giải quyết.
Trở lại Phong Châu, Giang Bắc Nhiên đi tới trong sơn động thăm Khúc Dương Trạch, xem thử thân thể của hắn có thêm gì dị thường không.
Thăm xong, Giang Bắc Nhiên phát hiện Khúc Dương Trạch không chỉ không cảm thấy khó chịu mà hắn thậm chí đã quen thuộc với thân thể này, nhanh hơn lần ‘thích ứng’ trước rất nhiều.
Xong xuôi, Giang Bắc Nhiên mới dẫn Khúc Dương Trạch quay lại kết giới bản tâm.
Dưới tình huống Cố Thanh Hoan đã rời đi, Giang Bắc Nhiên chuẩn bị giao kết giới bản tâm cho Khúc Dương Trạch quản lý.
Tuy có lẽ Khúc Dương Trạch không chu đáo như Cố Thanh Hoan nhưng tạm thời thay thế vẫn được.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang dạy Khúc Dương Trạch nên làm gì với kết giới bản thân thì Ngô Thanh Sách điều chỉnh thân thể tới trạng thái đỉnh phong đã quay về.
Giang Bắc Nhiên kiểm tra Ngô Thanh Sách một lúc rồi gật đầu nói:
"Ừm, vững chắc như ta nghĩ.”
Nói xong hắn ngẩng đầu hỏi Ngô Thanh Sách:
"Tử vong và bình thường, ngươi chọn cái nào?"
Ngô Thanh Sách nghe xong thì không khỏi sững sờ, sau đó lập tức đứng thẳng người nói:
"Tử vong!"
"Được, xét thấy thân thể ngươi bây giờ đã đủ tốt hơn, ta quyết định vài ngày sau sẽ cho ngươi dùng một liều thuốc giúp tăng sức mạnh.”
"Vâng!"
Ngô Thanh Sách kiên định đáp.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên muốn bế quan là vì luyện cho Ngô Thanh Sách một viên Huyền Lôi Cửu Thiên Đan.
Huyền Lôi Cửu Thiên Đan kỳ thật là bản thăng cấp của Lôi Viêm Tôi Thể Đan, nguyên liệu dùng để luyện chế khó hơn mấy bậc.
Nhưng cũng may lần này Giang Bắc Nhiên thu hoạch được kha khá trong Kim Đỉnh đảo, đại đa số nguyên liệu luyện chế Huyền Lôi Cửu Thiên Đan đã đủ, duy chỉ có một thứ không có là Thiên Cổ Ngọc Hoa.
Đây là một loại trân bảo không có trong Trân Kỳ phổ.
Giang Bắc Nhiên phải dùng ‘Kỳ Trân Phổ vốn riêng’ mà Thi Hoằng Phương cho hắn mới biết được độ hiếm hoi của nó.
Thiên Cổ Ngọc Hoa chỉ sinh trưởng trên Lôi linh mạch, mỗi khu vực chỉ sinh ra được một đóa hoa, bằng không sẽ vì hấp thu không đủ linh khí mà héo úa, có thể nói tinh quý tới cực điểm.
Bảo vật tinh quý như vậy tất nhiên chỉ có tông môn có Lôi linh mạch mới có được, trên cơ bản sẽ không bản a ngoài.
Cho nên, dưới tình huống trong khoảng thời gian ngắn hạn không lấy được Thiên Cổ Ngọc Hoa, Giang Bắc Nhiên quyết định lớn mật thí nghiệm một lần, dùng một loại bảo tài khác để thay thế.
Mà thứ Giang Bắc Nhiên chọn trúng chính là Lôi Linh Đan vốn dùng để luyện chế Lôi Viêm Tôi Thể Đan.
Sau khi đọc xong Trân Kỳ phổ của Thi Hoằng Phương xong, Giang Bắc Nhiên liền hiểu bản chất của Thiên Cổ Ngọc Hoa cũng như Lôi Linh Hoa, là bảo tài chứa đựng trong đó là một lượng lớn Lôi linh khí.
Chỉ là Lôi linh khí trong Thiên Cổ Ngọc Hoa hơn xa Lôi Linh Hoa mà thôi.
Cho nên, muốn dùng Lôi Linh Hoa thay thế Thiên Cổ Ngọc Hoa mà nói, đầu tiên cần phải "Xách ngăn" nó.
Đối với việc này, Giang Bắc Nhiên cần dùng linh thạch chứa một lượng lớn Mộc linh khí để bồi dưỡng Lôi Linh Hoa, từ một góc độ khác mà nói là phải đề cao phẩm chất của nó.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên không biết cách này có kết quả không nhưng hắn cảm thấy khả năng thành công rất cao.
Dù sao hắn cũng đã sáng tạo không ít thứ, sớm biết cái gọi là đan phương và trận pháp kỳ thật cũng không quá cứng nhắc, có thể biến đổi được thì biến đổi.
Bất quá, mặc dù có ý nghĩ cùng mạch suy nghĩ như thế nhưng mấy việc này không phải một lần là thành công ngay, dù sao gần đây Giang Bắc Nhiên cũng chẳng có chuyện gì gấp cần làm nên bế quan hảo hảo nghiên cứu về vấn đề luyện đan một chút cũng tốt.
Dù sao lần trước đã phân tích được chỗ thiếu hụt của mình, lần này chỉ cần toàn diện nâng cao là được, để bản thân có bước tinh tiến tốn hơn trên phương diện luyện đan này.
Sau khi giải thích và giao phó mọi việc xong, Giang Bắc Nhiên bắt đầu bế quan.
Nhìn cửa phòng luyện đan đóng lại, Ngô Thanh Sách thở dài một hơi.
Nghĩ đến lần này sư huynh vì mình phí nhiều sức như thế, hắn cảm thấy dù thế nào hắn cũng không được để sư huynh thất vọng.
"Ầm!"
Ngô Thanh Sách bỗng vung một quyền ra, chuẩn bị xong tư tưởng.
Lần trước sư huynh đã nói lần này hắn tấn cấp có thể sẽ chết, chuyện cửu tử nhất sinh thế này sư huynh nhất định không nói đùa, chắc chắn lần tấn thăng lần này gian nan hơn khi tấn thăng lên Huyền Linh rất nhiều.
Nhưng với điểm này, Ngô Thanh Sách không sợ chút nào!
Tuy nói hiện tại hắn cảm thấy so với người cùng lứa hắn đã tính là rất mạnh rồi, chỉ là hắn vẫn chưa thỏa mãn với điều này, hắn muốn bản thân phải mạnh hơn nữa!
Ngô Thanh Sách kiên tâm, quay đầu nhìn về phía Khúc Dương Trạch.
Đối với sư đệ nhỏ nhất này, kỳ thật Ngô Thanh Sách không quá hiểu rõ, vì sư huynh đã giao đối phương cho Thanh Hoan, mà thỉnh thoảng đối phương còn ‘ngủ’ một thời gian, vì thế tổng thể mà nói, thời gian Ngô Thanh Sách tiếp xúc với Khúc Dương Trạch không quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận