Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 896: Trộm Mộ (2)

Giang Bắc Nhiên gật đầu, lại hỏi:
"Vậy tông môn phía sau họ chẳng lẽ không cài nằm vùng trong số họ?"
"Có chút có, có chút không có, nhưng dù thế họ vẫn tự có cách xử lý."
Lúc này, Lục Dương Vũ ngồi bên cạnh nghe nãy giờ mới mở miệng nói:
"Ngươi đã biết họ là ai, sao không nói chuyện này lên tông môn của họ, để bọn hắn đấu tranh nội bộ đi?"
Thận Thiên Hoa nghiêng đầu nhìn Lục Dương Vũ một chút rồi nói:
"Ai lại làm loại chuyện này chứ, đây là quy củ trong nghề, là tối kỵ đó!"
"Người ta đã muốn mạng của ngươi, ngươi còn quản loại quy củ này làm gì?"
"Họ muốn giết ta nhưng chưa chắc thành công, nhưng nếu để người khác biết ta phá hỏng quy củ, vậy về sau ta cũng đừng hòng lăn lộn trong vòng tròn này nữa, cái này so với việc muốn mệnh của ta còn đỡ hơn. Mặt khác, một khi để tông môn phía sau họ biết chuyện của cổ mộ, ta sẽ không còn cơ hội vào đó nữa, nhưng hiện tại thì khác, còn có chút cơ hội."
Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi lắc đầu, muốn nói một câu vòng huân húy thật loạn.
Dưới tình huống không tin tưởng lẫn nhau mà vẫn hợp tác, cũng chẳng biết đến cùng tông môn phía sau họ là gông xiềng hay trợ giúp nữa.
Mãi cho tới khuya, Giang Bắc Nhiên cũng coi như hiểu rõ với loại nghề nghiệp này.
Cái gọi là thuật nghiệp hữu chuyên công là khi trộm mộ cũng không cần tu vi cao, quan trọng yếu nhất là nắm giữ được các loại huyền nghệ tương quan với trộm mộ, chỉ cần kỹ thuật đủ cao, tất cả cơ quan khôi lỗi trong cổ mộ kỳ thật đều có thể gặp chiêu phá chiêu, hoàn toàn không cần bạo lực phá hủy.
Mặt khác, so với thăm dò cổ mộ mà nói, có được bản lĩnh trộm mộ mới là quan trọng nhất.
Dù sao những cổ mộ này cũng không chỉ nằm đơn giản là nằm dưới đất, chúng còn được bảo vệ bởi đại trận Thượng Cổ nữa, chỉ có Càn Khôn thuật mới có thể mở ra dị không gian, lạng quạng thì cổ mộ sẽ trực tiếp tự bạo.
"Chuyện tầm long tạm thời nói tới đây thôi.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cầm lấy Quan Nam Tự Ngữ:
"Ta đem về nghiên cứu trước, mấy ngày nay ngươi cứ đợi ở chỗ Lục quán chủ trước đi, thời gian nữa sẽ có người tới giúp ngươi giải quyết vấn đề cổ tịch."
"Đa tạ đại sư."
Thận Thiên Hoa nói xong thì đứng dậy chắp tay.
"Đi trước đây."
Giang Bắc Nhiên nói xong, vừa muốn quay người rời đi thì nghe được Lục Dương Vũ đột nhiên hô lên.
"Ai, Giang huynh đệ đi thong thả!"
Giang Bắc Nhiên lấy lại tinh thần nhìn về phía Lục Dương Vũ, hỏi:
"Lục quán chủ tìm ta cũng có việc?"
"Đương nhiên, vốn là ta gọi ngươi tới mà. Vài ngày trước không phải ngươi kêu ta tìm quỷ tu sao, ta xem như không phụ sứ mệnh, giúp ngươi hẹn được ngày rồi."
Thấy lúc này Lục Dương Vũ làm việc hiệu suất như vậy, Giang Bắc Nhiên lập tức chắp tay nói:
"Vậy thật sự phải đa tạ Lục quán chủ rồi."
"Việc nhỏ, việc nhỏ thôi, chỉ là hai ngày này nàng có việc không đi được, cho nên ta đã giúp ngươi hẹn đến nay trở đi, ngươi xem coi thế nào?"
Giang Bắc Nhiên nghĩ chuyện thu tiểu đệ cũng cần mấy ngày, cho nên đồng ý:
"Đương nhiên không có vấn đề gì."
"Được rồi! Trưa mai ngươi tới đây, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng."
"Tốt, đến lúc đó ta nhất định đúng giờ tới chào hỏi, cáo từ trước."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người đi xuống thang lầu.
Chờ Giang Bắc Nhiên đi xa, Thận Thiên Hoa mới đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn Lục Dương Vũ đang chuẩn bị rót rượu thì hỏi:
"Ngươi nói xem, ta tìm Giang đại sư nương tựa, chỗ nương tựa này có đáng tin cậy không?"
"Này thì ngươi tự phán đoán đi, bằng không sau này có gì lại đổ thừa ta.”
Lục Dương Vũ trực tiếp lắc đầu nói.
"Không phải do thời gian chung đụng của ngươi và vị Giang đại sư kia tương đối dài nên ta mới đến hỏi ngươi à. Yên tâm đi, lần này ta khẳng định không trách ngươi, ngươi chỉ cần cho ta chút đề nghị thôi, ngươi cũng biết hiện tại ta khó khăn thế nào mà."
Nghe Thận Thiên Hoa nói đến vậy rồi, lúc này Lục Dương Vũ mới suy tư một lát rồi đáp:
"Trong số những người ta từng tiếp xúc, Giang đại sư là người ta nhìn không thấu nhất nhưng lại là người đáng tin nhất. Ta cũng không biết biểu đạt cụ thể thế nào nữa, ngươi tự xem mà xử lý đi."
"Ngươi đánh giá người này cao như vậy thì... ta còn có thể nói gì nữa."
Thận Thiên Hoa nói xong mới thở dài thật dài, nhớ lại mấy lần hợp tác không mấy thoải mái trước, hắn thật sự do dự xem đến cùng có nên dựa vào chỗ dựa này không.
"Đừng thở dài, ngươi không thể cả đời chỉ có một mình. Nhất là loại người làm những chuyện có phong hiểm cao như ngươi, có thêm một tầng bảo hộ sau lưng chẳng phải lại càng tốt hơn sao?"
"Ai, ta sẽ cân nhắc."
Thận Thiên Hoa nói xong thì đi xuống cầu thang, để lại một câu "Ta đi tản bộ" rồi rời khỏi khách sạn.
Sau khi tìm hiểu được một chức nghiệp ‘mới lạ’, tâm tình Giang Bắc Nhiên vui vẻ hơn hẳn, vì hắn thật sự rất hứng thú với thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận