Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 368: Sư Huynh Đi Làm Hoàng Đế Rồi

Sự thật chứng minh, sư huynh đoán không sai, họ vừa về Quy Tâm tông không bao lâu, tông chủ Quan Thập An của Yểm Nguyệt tông cùng giáo chủ ma giáo Ân Giang Hồng đã bắt đầu hành động, vây quét đám tông môn và ma giáo khiến Phong Châu lâm vào cảnh hỗn loạn.
Nhưng vì chuyện xảy ra tương đối đột ngột, lại gây ra động tĩnh quá lớn, những tông môn kia cùng người ma giáo tứ tán khắp nơi, muốn một mẻ hốt gọn thực sự rất khó.
Về sau, vì phòng ngừa đám phản đảng này rời khỏi Phong Châu, chính phái và ma giáo đã phân ra lượng lớn nhân thử tới biên quan trấn giữ.
Những người còn lại thì rải ra khắp nơi tìm kiếm, bắt đám tàn đảng còn lại, phòng chúng gom lại lần nữa phản loạn.
Làm đệ tử thân truyền của Lục Dận Long, lần này tự nhiên Ngô Thanh Sách cũng không thể đổ cho người khác, chỉ có thể du tẩu tiếp viện từng thành trấn của Phong Châu. Lúc mới bắt đầu, Ngô Thanh Sách cũng không nghĩ quá nhiều, cảm thấy tất cả mọi người chỉ là vì muốn tốt cho Phong Châu, nên mới ra sức tiêu diệt tàn đảng.
Nhưng dần dà, hắn phát hiện có vài tông môn khác biệt, chỉ xuất công không xuất lực, muốn giữ rịt ba tấc đất của tông môn mình mà thôi.
Sau khi hắn hỏi sư huynh việc này, rất nhanh hắn đã nhận được đáp án.
Theo lời của sư huynh, người ra sức là người có năng lực chia phần bánh ngọt, xuất công không xuất lực chứng tỏ thực lực không đủ nhưng vẫn muốn tỏ ra mình đã cố gắng, sau đó có thể ăn chút đồ còn sót lại.
Về phần chỉ ngồi xem ba mẫu đất, chứng tỏ thực lực bản thân không đủ, chỉ muốn giảm bớt tổn thất mình phải chịu thay vì mưu toan miếng bánh ngọt kia.
Vì sư huynh thường xuyên dùng từ bánh ngọt để hình dung nên Ngô Thanh Sách nghe xong đã hiểu, dù những người kia muốn trốn thì cơ nghiệp của họ đâu có chân để chạy.
Vật tư mang đi thì dễ rồi, nhưng những vùng đất chứa đầy linh khí mới là thứ có giá trị nhất.
Nghe xong, cỗ nhiệt huyết của Ngô Thanh Sách nháy mắt rút gần hết, hắn thấy việc bảo vệ hòa bình Phong Châu nay trở thành chuyện vô cùng tẻ nhạt và vô vị.
Bất quá tẻ nhạt và vô vị thì tẻ nhạt và vô vị, vì lần này sư huynh kêu hắn phải biểu hiện thật tốt nên Ngô Thanh Sách vẫn luôn cố gắng hết mình, tu vi cũng theo đó mà tăng lên với tốc độ kinh người.
"Được rồi, xin Cư đường chủ yên tâm, yên tâm giao việc này cho ta đi."
Hiểu rõ nhiệm vụ, Ngô Thanh Sách nhận lấy bản đồ từ trong tay Cư Thiên Vũ, sau đó chắp tay nói.
"Đa tạ hiền chất , chờ mọi chuyện kết thúc, ta nhất định sẽ bổ sung một bàn yến tiệc cho ngươi."
"Cư đường chủ khách khí, chuyện này không nên chậm trễ, hiện tại vãn bối liền xuất phát."
"Tốt lắm! Trong thế hệ trẻ tuổi, người làm việc nhanh chóng như hiền chất không nhiều, ta có dự cảm một ngôi sao mới sắp sửa xuất hiện.” "Cư đường chủ quá khen rồi."
Ngô Thanh Sách khách sáo hai câu rồi chắp tay nói vãn bối cáo từ, đẩy cửa rời đi.
Ra ngoài cửa, đám Lỗ Tử Linh đã đợi sẵn chắp tay với Ngô Thanh Sách, hỏi:
"Ngô huynh muốn đi sao?"
Ngô Thanh Sách gật đầu:
"Ừm, còn không ít chuyện cần làm."
Nghe Ngô Thanh Sách trả lời như thế, năm người cùng khom lưng:
"Ân cứu mạng của Ngô huynh, chúng ta suốt đời khó quên, nếu về sau Ngô huynh có việc cần giúp, xin cứ việc phân phó."
"Mấy vị không cần lo lắng như vậy, đây đều là chuyện nên làm. Nếu ngày sau có duyên gặp lại, mời ta uống chén rượu là được."
"Nhất định!"
Năm người cùng nói.
"Tốt, vậy chúng ta hữu duyên gặp lại."
Ngô Thanh Sách nói xong thì huýt sáo, một con Huyết Ảnh Thú thân hình cao lớn xông tới trong chớp nhoáng, Ngô Thanh Sách thuận thế nhảy lên lưng Huyết Ảnh Thú, chắp tay với đám Lỗ Tử Linh xong thì rời đi với tốc độ cực nhanh.
Dù đây là lần thứ hai nhìn thấy... Vẫn cảm thấy rung động a.
Chờ Huyết Ảnh Thú biến mất trong tầm mắt của bọn họ, Phương Tĩnh tự lẩm bẩm.
Vừa rồi ở Đô An trấn, họ đã thấy con Huyết Ảnh Thú này, khi đó bị hù tới thiếu chút là rút vũ khí ra. Cơ mà biết được đó là tọa kỵ của Ngô Thanh Sách thì trên mặt lập tức tỏ vẻ bội phục.
Người tu luyện thu phục dị thú làm thú cưỡi không ít, nhưng bình thường đều sẽ chọn mấy loại tương đối ôn thuần, mà Huyết Ảnh Thú nổi tiếng là hung thú, có thể thu được nó làm tọa kỵ, có thể nói hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của họ.
Chỉ sau một buổi chiều, Ngô Thanh Sách đã xử lý xong chuyện Cư Thiên Vũ nhờ vả, đối phương muốn mời hắn ở lại ăn bữa cơm nhưng Ngô Thanh Sách đều từ chối.
Vì hôm nay hắn phải về tông báo cáo tình huống cho sư huynh, còn phải đem mấy loại vật liệu thu thập được cho người. Chuyện này không thể để dang dở được.
Thế cự tuyệt tiệc rượu xong, Ngô Thanh Sách bèn cưỡi Huyết Ảnh Thú dùng tốc độ nhanh nhất quay về tông môn.
Ngô Thanh Sách hứng thú bừng bừng đi vào sau núi, lắc lắc Nhiếp Hồn Linh tiến vào Tử Trúc uyển.
"Sư huynh, ta về rồi."
Nhưng người lên tiếng không phải sư huynh mà là Cố Thanh Hoan.
"Ngô sư huynh."
Cố Thanh Hoan hành lễ với Ngô Thanh Sách.
"A, là Thanh Hoan, sư huynh có ở đây không?"
"Sư huynh xuống núi làm hoàng đế rồi."
Giờ khắc này, 10.000 dấu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu Ngô Thanh Sách.
Đã xảy ra cái quỷ gì vậy! ? Ta mới ở ngoài có nửa tháng thôi mà?
Một giây sau, Ngô Thanh Sách mừng rỡ, hai tay bắt thủ ấn Tỉnh Thần Quyết.
Đây nhất định là ảo giác!
"Ngô sư huynh yên tâm, ngươi không tiến vào huyễn trận, sư huynh từ nửa tháng trước đã đi làm hoàng đế rồi, ta chỉ mới biết tin này từ hai ngày trước thôi. Trong thư nói hôm nay ngươi sẽ về nên kêu ta tới đây đợi để thông báo với ngươi.” Ngô Thanh Sách phát hiện Tỉnh Thần Quyết không có phản ứng mới tin đây đều là thật.
Thế là hắn hít sâu một hơi, tiêu hóa tin tức hồi lâu mới hỏi:
"Sư huynh làm hoàng đế nước nào? Thịnh quốc chúng ta à?” "Đúng thế."
Cố Thanh Hoan gật đầu.
"Cái này... tới khi nào a?"
"Sư huynh đã làm hoàng đế, hẳn sẽ làm luôn.” "A! ?"
Ngô Thanh Sách mặt mày ngơ ngác:
"Sư huynh không còn là đệ tử Quy Tâm tông sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận