Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 463: Bàn Về Chính Sách (2)

Trả lời xong, một tộc trưởng bên cạnh lại đứng lên dò hỏi:
"Bệ hạ, trong sách ngài có nói tới quan niệm xây dựng kinh tế học cơ sở, phát hành tiền giấy, muốn việc phát hành tiền sẽ thuộc vào tay triều đình... . Ta cảm thấy cách làm này, sẽ khiến Thịnh quốc đại loạn."
Giang Bắc Nhiên có ơi không kiên nhẫn vuốt vuốt mũi rồi trừng mắt liếc tộc trưởng kia:
"Xem ra trong hai canh giờ qua, các ngươi đều dùng để ngủ nhỉ. Đọc cho kỹ đi, những vấn đề này trẫm đã giải thích trong sách, ngươi đã đọc cẩn thận chưa?”
"Cái này..."
"Thiết lập hệ thống tiền tệ, áp dụng chế độ hiện kim, chế độ tiết kiệm cơ bản, cho vay, lợi tức, ngươi đã đọc hết chưa?"
"Ta..."
"Ầm!"
Giang Bắc Nhiên bỗng vỗ bàn một cái:
"Trẫm lại cho các ngươi hai canh giờ nữa, sau hai canh giờ này, các ngươi còn hỏi những vấn đề ngu xuẩn này, chứng tỏ gia tộc các ngươi nên đổi tộc trưởng đi!”
Cảm nhận được uy nghiêm đế vương đột nhiên bạo phát, tộc trưởng là Huyền Sư có tu vi thấp nhất đều là cảm giác mình bị đè xuống một đầu, họ thậm chí còn cảm thấy như đang đối mặt với Lục giáo chủ vậy.
Thấy tất cả tộc trưởng lần nữa ngoan ngoãn mở sách ra bắt đầu đọc, Mộc Dao nhịn không được liếc mắt nhìn Giang Bắc Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác đầu hắn như đang phát sáng vậy.
Vì sao hắn hiểu biết như thế... . Những cải cách hắn nói ta căn bản chưa từng nghe qua, nhưng hắn lại có thể chế định ra toàn diện như vậy, dù đối mặt với nghi vấn của mọi người, hắn vẫn có thể nhẹ nhàng trả lời.
Mộc Dao từng cho rằng đại ca của mình là người lợi hại nhất trên thế giới, nhưng từ khi biết Giang Bắc Nhiên, nhận thức của nàng với thế giới này như đã thay đổi. Thực lực của Giang Bắc Nhiên vẫn là bí mật với nàng. Nhưng từ khi Giang Bắc Nhiên xuất thủ hàng phục Huyền Linh của Lương quốc kia, dù Mộc Dao tận lực không để mình nhớ tới nhưng vẫn nhịn không được thầm đoán, liệu hắn và cha lớn ai sẽ lợi hại hơn.
Dù sao chuyện ở Lan Châu, ngay cả cha lớn cũng không tìm được nàng, vậy mà hắn lại nhẹ nhõm tìm được.
Bất quá hắn có nhiều bản lĩnh kỳ kỳ quái quái như vậy, điểm ấy cha lớn thật sự không cách nào bằng hắn.
Chuyện người thần bí cứu nàng là Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao có thể nói đã hoàn toàn xác định, nhưng trong lòng lại có một nghi hoặc khác.
Tại sao hắn lại muốn cứu ta chứ...
Mộc Dao nhớ lại khoảng thời gian trước đó mình ở cùng Giang Bắc Nhiên, trên cơ bản đều đấu võ mồm. Đúng rồi, trên phương diện đấu võ mồm, từ đầu đến cuối Giang Bắc Nhiên đều giữ thái độ không muốn để ý đến nàng.
Thậm chí lúc quay về ở Lạc Hà trấn, hắn cũng lộ vẻ không kịp chờ vậy.
Dưới loại tình huống này, vậy mà hắn vẫn bất chấp nguy hiểm tới cứu mình, thậm chí còn không có mục đích gì, nếu không phải trong lúc vô tình Thiên Thiên nói lộ, đánh chết nàng cũng không đó là hắn.
Suy nghĩ của người này... ta thật sự không đoán ra.
Mộc Dao tự hỏi tự đáp, hai canh giờ nhanh chóng qua đi, lần này, tộc trưởng không còn dám qua loa cho xong nữa, đều nghiêm túc đọc kế hoạch, đồng thời càng đọc càng chăm chú.
Nếu nói lần đầu đọc họ cảm thấy kế hoạch này thật vô nghĩa thì sau lần truy hỏi vừa rồi, họ đã biết vị hoàng thượng này không đơn giản, mỗi bước đi hắn đều tính toán sâu lại, hơn nữa tất cả đều khả thi.
Cho nên lần này sau khi đọc xong, câu hỏi những tộc trưởng này đặt ra đã có chất lượng hơn nhiều.
Trả lời xong, Giang Bắc Nhiên đè tay nói:
"Xem ra hiện tại nghi vấn lớn nhất của các vị đều tập trung trên một vấn đề. Đó chính là vật tư ban đầu, điểm này các vị cứ yên tâm, trẫm sẽ dồn sức cả nước đầu tư cho Lư Lâm quận. Chỉ cần các vị có thể làm tốt chuyện trẫm giao, vật tư tuyệt đối sẽ không thiếu cho các ngươi."
"Được rồi! Nếu hoàng thượng đã sảng khoái như vậy, vậy Ngu gia ta sẽ bày tỏ thái độ trước, Bàn Ninh trấn nhất định tích cực hưởng ứng tân chính hoàng thượng, cam đoan trong vòng nửa năm hoàn thành kiến thiết cơ bản trong kế hoạch ba năm của hoàng thượng."
Ngu Khang An dẫn đầu bày tỏ thái độ, các tộc trưởng ngồi bên cạnh hắn cũng nhao nhao hưởng ứng, biểu thị bản thân sẽ tích cực hưởng ứng.
Rất nhanh, tất cả tộc trưởng trong phòng nghị sự đều đã biểu thị thái độ.
"Rất tốt, trẫm cũng tin các ngươi nhất định có thể làm tốt, thời gian không còn sớm, trẫm đã sắp xếp người chuẩn bị tiệc tối trong đại sảnh, mời các vị rời bước dùng bữa."
"Đa tạ bệ hạ."
Chúng tộc trưởng cùng chắp tay nói.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, dẫn theo Mộc Dao và Đặng Tương Hàm rời khỏi phòng nghị sự.
Chờ Giang Bắc Nhiên đi xa, phòng nghị sự an tĩnh mới dần ầm ĩ lên.
“Tân hoàng này thật sự lợi hại a, khó trách tông chủ sẽ nguyện ý chống lưng, thay hắn gọi chúng ta tới.”
"Còn không phải sao, kế hoạch này của hắn ta chưa từng thấy, từ xưa tới nay, cũng chưa từng thấy hoàng đế nào dám lớn gan như vậy."
"Ta thì thấy a, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, kịch hay vẫn còn phía sau."
"Phong Châu này a... Sợ là sắp thay đổi rồi."
Hội nghị vừa kết thúc, Giang Bắc Nhiên cũng không ở lại lâu, hôm sau đã muốn về cung.
Chúng tộc trưởng đương nhiên hiểu ngụ ý của hoàng thượng, ý là các ngươi cũng nên về rồi. Cho nên, cung tiễn hoàng thượng đi xong, họ bắt đầu thu thập hành trang chuẩn bị đi về.
Trong phòng khách, Liễu Tư Tồn đang phẩm trà cảm khái với thê tử:
"Tân hoàng này thật lợi hại a, Lục tông chủ thật anh minh, chọn được một vị đệ tử như thế làm hoàng thượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận