Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 488: Cảm Giác Lạ

Bầu trời tháng bảy, dù là hoàng hôn cũng vô cùng trong suốt, ráng đỏ dưới nền xanh, cây lúa trong sơn cốc đẫy đà như đang trêu chọc người xem.
Nửa tháng ở đại hạp cốc Đăng Tân, rốt cục nhóm bốn người Ngô Thanh Sách cũng chờ đến ngày sư huynh nói.
Cố Thanh Hoan đứng bên vách đá hạp cốc, dùng toàn lực vận khởi Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, cảm thụ linh khí biến hóa trong hẻm núi.
Trừ việc mặt trời xuống núi rất nhanh ra thì hắn không cảm nhận có bất kỳ điều khác biệt gì.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người chậm rãi rơi xuống bên cạnh hắn, mở miệng nói:
"Đã kiểm tra tất cả vách đá, không phát hiện ra có gì gì đột nhiên xuất hiện trong hang động."
Mở mắt ra, nhìn khí tức Ngô sư huynh có chút hỗn loạn, không đợi Cố Thanh Hoan mở miệng, Lạc Văn Chu cũng leo lên.
Lạc Văn Chu lau mồ hôi trên mặt, nhìn mặt trời xuống núi rồi nói:
"Trong hẻm núi, những dị thú kia không hề bất an hoặc có biểu hiện xao động gì, đều như thường ngày."
Lại qua một lát nữa, một thân hình ướt nhẹp nhoài đầu lên từ vách đá, Khúc Dương Trạch thăm dò xong tất cả mạch nước trong cốc thì nhìn về phía Cố Thanh Hoan:
"Cố sư huynh, trong nước vẫn như cũ, nhiệt độ và tốc độ rất bình thường."
Cảm nhận gió nhẹ tươi mát, Ngô Thanh Sách mở miệng nói:
"Có lẽ dị tượng sẽ xảy ra vào buổi tối?"
Lạc Văn Chu nghe xong thì nhớ lại, trong chốc lát nói:
"Sư phụ nói dị tượng sẽ phát sinh vào đầu tháng, nhưng chưa chắc là người đầu tiên của tháng đúng không?"
Cố Thanh Hoan dừng vận Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, mở miệng nói:
"Chốc nữa kiểm tra thêm một lần đi, ta cảm thấy dù hôm nay không có dị tượng thì vẫn nên có chút dấu hiệu gì đó chứ.” "Đúng vậy."
Ngô Thanh Sách gật đầu.
Giống với lần Lôi Linh Hoa nở kỳ trước, dị thú hội tụ, lần này không thể nào không có chút dấu hiệu nào.
"Vậy ta vào trong nước kiểm tra lại lần nữa."
Khúc Dương Trạch nói xong thì chuẩn bị lặn xuống nước.
"Không vội , chờ sắc trời tối hơn rồi hãy đi, trước ăn chút gì đó đi.” Nói xong, hắn phát lương khô cho mọi người, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, mãi tới khi đêm tối buông xuống, bốn người mới lần nữa tách ra, chạy như bay về khu vực mình phụ trách.
Một đêm trôi qua rất nhanh, giờ Dần ba khắc, bốn người lần nữa tụ họp trên vách đá dựng đứng.
Cũng như ban ngày, bốn người không phát hiện dị tượng vào.
Cố Thanh Hoan cau mày suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:
"Nếu sư huynh nói đầu tháng có dị tượng, ngày đầu tiên tuyệt đối không thể không có gì. Nhất định trong hẻm núi có biến hóa gì đó mà chúng ta không phát hiện ra.” "Được rồi."
Ba người khác cũng gật đầu, lần nữa tản ra.
Lần này, Cố Thanh Hoan cũng không chỉ dùng Chân Nguyên Thiên Cương Quyết cảm thụ linh khi có gì biến hóa không, hắn còn xuống dốc núi cẩn thận kiểm tra một phen.
Hình, âm thanh, nghe, vị, sờ.
Cố Thanh Hoan phát huy ngũ giác của mình tới cực hạn. Đối với những gì sư huynh nói, hắn tin hoàn toàn, nếu sư huynh nói đầu tháng trong hẻm núi sẽ có dị tượng, nhất định không sai đi đâu được.
Cũng vì loại tín niệm tuyệt đối này nên hắn mới có một loại dự cảm, nếu dị tượng này không đáng chú ý, vậy chứng tỏ hắn từng “đi ngang” qua nó nhưng không phát hiện ra.
Trong bóng đêm, Cố Thanh Hoan bỗng cảm nhận được xung quanh dần thay đổi.
Âm thanh bất thường không ngừng truyền vào tay hắn, xung quanh hắn cũng dần xuất hiện những điểm sáng bé nhỏ.
Đây là... gì?
Lần đầu đối mặt loại tình huống này, Cố Thanh Hoan có chút mờ mịt, rất nhanh hắn bỗng ngửi mùi hương kỳ lạ, lượng tin tức được cảm nhận bằng xúc cảm lớn tới mức Cố Thanh Hoan có phần không xử lý kịp.
"Hô..."
Cố Thanh Hoan hít sâu một hơi, cảm nhận được vị chua trong miệng, Cố Thanh Hoan dần phát hiện ra bất thường.
Chẳng lẽ là vì Chân Nguyên Thiên Cương Quyết?
Sở dĩ Chân Nguyên Thiên Cương Quyết có thể giúp hắn hấp thụ linh khí dễ dàng hắn, trừ việc nó giúp thân thể hắn tiếp cận gần hơn với linh khí thì thần thức của hắn cũng càng thêm nhạy cảm, dễ dàng cảm nhận được linh khí phát ra từ đâu.
Bây giờ ngũ giác của hắn nhạy cảm như thế, đây là lần đầu hắn cảm nhận được thần thức của mình nhạy cảm như thế, sau đó dần lan tràn tới ngũ quan.
Đoán được nguyên nhân, Cố Thanh Hoan không còn mờ mịt như trước, hắn càng thêm chăm chú, cũng cẩn thận cảm nhận ngũ giác của mình.
Ong một tiếng.
Cố Thanh Hoan cảm thấy bản thân như tiến vào một thế giới mới, vẫn như trước nhưng cũng không phải.
Hắn có thể cảm nhận được nhịp thở của cây cối, lời thì thầm của côn trùng, âm thanh của cơn gió...
Dưới tình huống năm giác quan của hắn đều mở, bãi cỏ rậm rạp như biến thành rừng rậm, hòn đá nhỏ như hóa thành núi cao, giọt nước nhỏ chẳng khác nào đại dương mênh mông.
Thời gian dần trôi qua, dưới tình huống năm giác quan đều mở, chỉ một phút nhưng với Cố Thanh Hoan đã như cả ngày.
"Khục! Khục! Khục..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận