Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 490: Gặp Lại Mộc Cửu Nhật

Thấy Ngô Thanh Sách đi tới, Cố Thanh Hoan mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, hắn vuốt vuốt huyệt thái dương:
"Thật có lỗi, gây phiền toái cho các vị rồi."
"Chuyện này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Thanh Sách ân cần hỏi han.
"Không cẩn thận nên thần thức tiêu hao quá độ, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, thật sự xin lỗi."
Cố Thanh Hoan lắc đầu nói, dường như hắn đang trách mình vì đã gây ra sai lầm cấp thấp như thế.
Rạng sáng, hắn toàn lực mở ngũ giác tìm tòi xung quanh, sau đó đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Hết thảy đều không có dấu hiệu gì, khiến hắn không kịp chuẩn bị.
Nghe Cố Thanh Hoan trả lời xong, Ngô Thanh Sách nhịn không được khẽ nhăn khóe miệng.
Vậy là vừa rồi hắn đấu trí đầu dũng chỉ là nghĩ nhiều thôi.
Chuyện này... Hay không nói với sư huynh đi...
Rất nhanh, Cố Thanh Hoan đã tỉnh táo, hắn hỏi:
"Có phát hiện ra gì không?"
Ba người đồng loạt lắc đầu, đều biểu thị bản thân không phát hiện ra bất kỳ dị tượng gì.
Cố Thanh Hoan ráng chống đỡ ngồi lên, dùng một viên Hạo Nguyên Đan. Trong nháy mắt khi nuốt vào miệng, Cố Thanh Hoan cảm giác được thức hải bản thân vốn khô cạn nay lập tức đủ đầy hơn.
Không hổ là thuốc sư huynh luyện.
Đây là lần đầu tiên thần thức Cố Thanh Hoan chịu đả kích như vậy, vốn cho rằng dùng đan dược xong, phải nghỉ ngơi thêm một trận mới có thể tốt hơn, lại không ngờ đan dược chỉ mới vừa vào bụng thì thần thức của hắn đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Đứng lên, Cố Thanh Hoan nhìn Ngô Thanh Sách và nói:
"Ngô sư huynh, là ngươi đưa ta đến nơi này sao?"
Ngô Thanh Sách còn đang lúng túng vì vừa rồi mình làm quá thì đầu đáp:
"Ừ."
"Có thể phiền ngươi dẫn ta về chỗ vừa rồi chứ?” Dù vừa rồi đột nhiên té xỉu, nhưng Cố Thanh Hoan vẫn nhớ rõ trước đó hắn đã nắm bắt được một loại khí tức vô cùng đặc biệt, khác hoàn toàn với khí tức của hạp cốc này!
"Đương nhiên không có vấn đề."
Ngô Thanh Sách đáp.
Ngô Thanh Sách dẫn Cố Thanh Hoan về lại chỗ cũ rồi nhẹ giọng hỏi:
"Thật không cần nghỉ ngơi một lúc sao? Vừa rồi sắc mặt ngươi rất kém."
"Không sao, linh dược của sư huynh có hiệu quả rất tốt, bất quá lần này làm phiền Ngô sư huynh chăm sóc ta rồi, chờ lúc nữa có lẽ ta sẽ ngất đi tiếp.” Dù không biết Cố Thanh Hoan tính làm gì, nhưng Ngô Thanh Sách vẫn đáp ứng rất sảng khoái:
"Không có vấn đề gì, yên tâm đi."
Ngô Thanh Sách gật đầu, Cố Thanh Hoan nhớ lại cảm giác trước đó một chút, từ từ khống chế huyền khí lan tràn tới ngũ quan của mình.
Chính là cảm giác này.
Bắt được bí quyết, Cố Thanh Hoan lần nữa toàn lực thôi động ngũ giác, trong nháy mắt cảm nhận được cỗ khí tức đặc biệt trước khi té xỉu kia.
Xác định xong phương hướng, Cố Thanh Hoan nhanh chóng bước tới.
Ba người Ngô Thanh Sách cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Cố Thanh Hoan.
Tới một bờ sông, xác định khí tức đặc thù ngay dưới chân mình, Cố Thanh Hoan thu hồi huyền khí, để ngũ giác khôi phục trạng thái bình thường.
"Chính là chỗ này."
Cố Thanh Hoan quay đầu nói với ba người Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách sững sờ, một hồi mới phản ứng được:
"Ngươi nói dị tượng ở chỗ này?"
"Ừm."
Cố Thanh Hoan gật đầu, ngồi xổm xuống, nắm một nắm đất lên:
"Đấy nơi này khô ráo hơn những nơi khác.” Ngô Thanh Sách học theo Cố Thanh Hoan, nắm một nắm đất lên, hắn bóp nửa ngày cũng không thấy gì lạ, thế là lập tức chạy dọc theo sông nhỏ vài dặm địa, cầm một nắm đất khác.
Ôi... Đúng là đất nơi này ướt hơn chỗ hồi nãy thật.
"Xác định, ngọn nguồn hẳn là từ dưới đất."
Bên bờ sông, Cố Thanh Hoan mở miệng nói.
"Lợi hại đấy... Chỉ có chút khác biệt nhỏ xíu này mà ngươi cũng nhận ra à?” Ngô Thanh Sách kinh ngạc hỏi.
Vừa rồi hắn đã cẩn thận so sánh hai bên, về màu sắc cơ hồ không có gì khác biệt, nhưng nếu dùng tay cẩn thận cảm nhận sẽ cảm giác được có một bên khô ráo hơn.
Cố Thanh Hoan gật đầu:
"Ừm, đại khái là vì Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, hiện tại ngũ giác của ta đặc biệt nhạy cảm."
"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ, đào đất lên, xem thử ở dưới có gì hả?” Ngô Thanh Sách nhìn xuống mặt đất hỏi.
"Khoan hãy làm gì đã, sư huynh chỉ kêu chúng ta quan sát xem có dị tượng gì không."
Nghĩ xong, Cố Thanh Hoan đứng lên nói:
"Hiện tại ta sẽ truyền tin, báo cáo tình huống cho sư huynh."
"Ừm, ngươi đi đi, chúng ta ở lại đây trông coi là được."
Ngô Thanh Sách gật gật đầu.
Bất quá nói thì nói như vậy, nhưng kỳ thật họ cũng không làm gì nhiều, loại dị tượng bí ẩn này căn bản rất ít người phát hiện ra.
Chờ Cố Thanh Hoan rời đi, Ngô Thanh Sách nói với hai sư đệ xong lại:
"Chúng ta cứ tìm chỗ núp đi, đứng ở đây thì dễ thấy quá.” "Vâng."
Lạc Văn Chu và Khúc Dương Trạch cùng đáp.
Trong lúc Ngô Thanh Sách đi tìm chỗ ẩn núp thích hợp thì hắn cảm nhận được mấy cỗ khí tức cường đại từ trên trời giáng xuống.
Đã xảy ra chuyện gì vậy! ?
Ngô Thanh Sách thầm run, vội che chở hai sư đệ trốn trong bóng cây, tiếp đó chỉ nghe "oanh" một tiếng, một bóng người nện xuống dòng sông nhỏ, bọt nước văng đầy trời.
Nhưng rất nhanh, bóng người đã vọt lên.
"Đi! Đừng quản ta!"
Nghe xong, Ngô Thanh Sách núp trong bóng cây nhíu mày, nhìn về đạo thân ảnh kia.
Mộc Cửu Nhật! ?
Ngô Thanh Sách không ngờ lại gặp được đại nhi tử của Ân Giang Hồng ở đây. Đây là người đứng thứ hai trong tỷ võ của Anh Kiệt Hội, hơn nửa năm nay, danh tiếng của Mộc Cửu Nhật cũng chẳng thua gì Ngô Thanh Sách.
Nếu nói trong số đệ tử chính phái, Ngô Thanh Sách nổi trội nhất thì trong ma giáo, Mộc Cửu Nhật nhất định là đệ tử có tiếng nói nhất.
Là hai đệ tử đứng đầu chính ma lưỡng đạo, Ngô Thanh Sách và Mộc Cửu Nhật trừ âm thầm phân cao thấp ra cũng từng hợp tác vài lần, hơn nữa lại chuyên “gặm xương cứng”.
Cứ thế, hai người từ đối thủ cũng dần xây dựng được tình hữu nghị.
"Oanh!"
Tiếng nổ kịch liệt vang lên khiến Ngô Thanh Sách tỉnh lại từ trong kinh ngạc. Hắn nhìn lên thì thấy Mộc Cửu Nhật đang xuất ra tuyệt học Vạn Trọng Ảnh bức lui mấy nam tử áo lam, đồng thời ngăn trước người mấy đệ tử ma giáo.
"Đi!"
Mộc Cửu Nhật hét lớn một tiếng.
Mấy đệ tử ma giáo không nói gì, quay người bỏ chạy, nhưng họ phát hiện đường chạy trốn đều đã bị bao vây.
"Bàng Cổ, bày Tam Dương trận, phong bế toàn bộ hẻm núi."
"Vâng."
Một thanh niên cầm trường côn trong tay lên tiếng rồi nơi về nơi xa.
Chờ Bàng Cổ bay xa, thanh niên áo lam ra lệnh vừa rồi nhìn về phía Mộc Cửu Nhật cười gằn nói:
"Hôm nay các ngươi đừng mong thoát khỏi dù chỉ một người."
Mắt thấy nhóm người mình bị bao vây, Mộc Cửu Nhật chắn Thê Hoàng Đao trước người:
"Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này không."
Đồng thời nhỏ giọng nói với người sau lưng:
"Đợi lát nữa đánh nhau, các ngươi tìm cơ hội chạy trốn, các ngươi ở lại đây chỉ trở thành gánh nặng cho ta."
Mấy đệ tử ma giáo đồng loạt gật đầu, nhỏ giọng đáp lại:
"Đã biết, Cửu Nhật đại ca cẩn thận."
"Yên tâm, không chết được."
Nói xong, Mộc Cửu Nhật xông về phía thanh niên áo lam kia.
"Vạn Trọng Ảnh!"
So với lúc thi đấu trong Anh Kiệt Hội, thanh thế Vạn Trọng Ảnh của Mộc Cửu Nhật càng thêm to lớn, trên ngàn trăm hư ảnh ngưng tụ, chém về phía thanh niên áo lam kia.
"Lên!"
Thanh niên áo lam chợt quát một tiếng, quần áo nửa người trên trong nháy mắt bạo liệt, lộ ra cơ bắp cứng như đá hoa cương.
"Huyền Ngâm Chưởng!"
Thanh niên áo lam đánh ra một chưởng, linh đang màu lam trên cổ tay đung đưa kịch liệt, phát ra sóng âm dữ tợn.
Sóng âm mãnh liệt trong nháy mắt đánh tan hư ảnh, nhưng sóng âm chỉ đánh tan một phần hư ảnh đã kiệt sức, trong nháy mắt ngàn vạn đạo hư ảnh cắn nuốt thanh niên áo lam.
Nhưng không đợi Mộc Cửu Nhật vung đao thứ hai ra, hắn đã cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt đánh tới.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Cửu Nhật bỗng nghiêng người sang một bên, ngay sau đó nhìn thấy một đạo lưu quang màu đen bắn về phía hắn, trực tiếp xuyên thủng bờ vai Mộc Cửu Nhật.
Từ vị trí đó mà xem, nếu không phải vừa rồi Mộc Cửu Nhật cưỡng ép thân thể né qua, thì một tiễn kia chắc đã xuyên thủng trái tim của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận