Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 898: Cắm Trại

Xác định vị trí xong, Giang Bắc Nhiên chọn lựa chọn ba rồi bay về phía nam.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
"Ai, ngược rồi, ngược hướng rồi!"
Nhìn bóng lưng của Giang Bắc Nhiên, Lục Dương Vũ la lớn lên, hắn thật sự không ngờ vị đại sư không gì không biết này lại bị bệnh lạc đường a.
"Không ngược, bay theo ta là được."
Thấy Giang Bắc Nhiên không dừng lại, Lục Dương Vũ lắc đầu, nhỏ giọng cảm khái nói.
"Vị Giang đại sư này thật đúng là... đổi đường cũng bất thường như vậy.”
Sau bốn canh giờ, mắt thấy trời sắp tối, Lục Dương Vũ bèn tiến lên nói với Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, nếu cứ thế, chỉ sợ tới mai chúng ta cũng không tới nơi đâu.”
Lục Dương Vũ vốn tưởng đến trưa là tới nơi, nhưng ai biết Giang Bắc Nhiên thay đổi hoàn toàn lộ tuyến, đi vòng vèo còn chưa tính, lại trái xoay một vòng, phải lách một chút, thật sự khiến hắn không hiểu ra sao cả.
Giang Bắc Nhiên quan sát bầu trời, nói với Lục Dương Vũ:
"Phiền Lục quán chủ thông báo cho vị quỷ tu kia một chút, hôm nay chúng ta không tới được."
"A?"
Câu trả lời này khiến Lục Dương Vũ vội vàng có chút không kịp chuẩn bị, sao chứ?
"Bắc Nhiên... ngày thường vị quỷ tu kia rất ít gặp người, hẹn nàng một lần rất khó, nếu là thất ước, chỉ sợ..."
"Không sao, nếu không gặp được thì thôi. Về phần nhân tình này ta chỉ có thể dùng những cách khác bồi quán chủ ngươi."
"Này, người một nhà mà nói cái gì bồi thường với không bồi thường hả, chỉ là..."
Lục Dương Vũ suy nghĩ, đến cùng hắn vẫn không hỏi Giang Bắc Nhiên muốn làm gì. Dù sao hắn biết có hỏi cũng chẳng nhận được đáp án.
"Được rồi, vậy hiện tại ta sẽ viết thư báo cho nàng một tiếng."
"Làm phiền quán chủ."
Nói xong thì đáp xuống đất bắt đầu hạ trại.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên nói ngày mai mới tới vì số nhiệm vụ đã đạt tới giới hạn. Ở nơi nguy cơ tứ phía này, nếu không có sự trợ giúp của hệ thống có thể nói Giang Bắc Nhiên từng bước khó khăn a.
"Đi thôi."
Lục Dương Vũ thả một con chim lên trời rồi đi tới, ngồi cạnh Giang Bắc Nhiên.
"Thật hăng hái a, cắm lửa trại ở nơi hoang vu này. Đón gió, nghe mùi cỏ xanh, quá tuyệt, quá tuyệt. Nếu lúc này có thêm một bầu rượu nóng thì đúng là nhân gian cực lạc rồi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong mới mỉm cười, dựng nồi sắt lên, treo một bầu rượu vào.
"Ấm này là Hoán Cốt Lao, ta tin tưởng sẽ khiến ngươi hài lòng."
"Ha ha ha, tên rất hay! Nghe là đã thấy mạnh mẽ rồi! Là chính tay Giang Bắc Nhiên tự nhưỡng à?"
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, lại lấy một khối thị từ Càn Khôn giới ra.
Nhìn Giang Bắc Nhiên xiên thịt lên cây trúc, Lục Dương Vũ hiếu kỳ nói:
"Ngươi đang muốn làm gì?"
"Xiên nước."
"Xiên... nướng? Đây là một loại đồ ăn sao?"
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, lại lấy một ít rau củ từ trong Càn Khôn giới ra.
Sau đó hắn hiếu kỳ nhìn Giang Bắc Nhiên xiên mấy miếng nắm lên cây trúc.
Chưa qua bao lâu, Giang Bắc Nhiên lấy Hoán Cốt Lao ra, lại lấy thêm hai cái chén nhỏ nữa.
"Để ta rót, để ta rót.”
Con sâu rượu trong lòng Lục Dương Vũ đã trồi lên, hắn cầm lấy chén và bầu rượu, trước rót cho Giang Bắc Nhiên một chén rồi mới rót cho mình một chén.
"Để Bắc Nhiên huynh đệ vất vả chuẩn bị đồ ăn, ta trước kính ngươi một chén."
"Lục quán chủ khách khí rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cầm chén rượu của mình lên, giơ tới trước mặt Lục Dương Vũ.
Tiếp đó một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, Lục Dương Vũ ngửa đầu trực tiếp uống sạch rượu trong chén.
"Ha ha ha ha ha! Nhân gian cực lạc! Quả nhiên là nhân gian cực lạc!"
Uống xong một ngụm này, Lục Dương Vũ đã hiểu những thứ hắn từng uống trước kia chỉ là nước tiểu ngựa, so với Hoán Cốt Lao chẳng là gì cả.
Trong tiếng cuồng tiếu, Lục Dương Vũ lại tự rót cho mình một chén, gật gù đắc ý nói nhân gian cực lại rồi uống tiếp.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên thả năm xiên thịt nướng lên giá, tiếng tư tư rung động lòng người vang lên, Giang Bắc Nhiên cũng cảm thấy nước bọt trong miệng dần nhiều hơn.
"Rượu ngon a! Bắc Nhiên, đến! Ta mời ngươi một chén nữa."
Cứ thế một chén lại một chén, một bầu Hoán Cốt Lao rất nhanh đã bị hai người uống xong. Đương nhiên, đa phần đều vào bụng Lục Dương Vũ.
Nhìn Giang Bắc Nhiên lấy một bầu rượu khác lại từ trong Càn Khôn giới ra, Lục Dương Vũ mừng tít mắt.
"Vẫn là Bắc Nhiên thương người, biết ta thèm muốn chết."
Giang Bắc Nhiên đổ rượu vào nồi, đưa cho Lục Dương Vũ một khối thịt xiên nướng đã chín.
"Thử đi."
Dù Lục Dương Vũ chưa từng ăn loại xiên nướng này nhưng vừa rồi lúc Giang Bắc Nhiên rắc bột cay, mùi thơm kia sớm đã kích thích con sâu tham ăn trong bụng hắn.
"Vậy ta sẽ không khách khí."
Lục Dương Vũ nói xong thì nhận lấy xiên thịt bò, cắn một cái.
"Hắc!"
Lục Dương Vũ dùng trừng mắt kinh ngạc nhìn xiên thịt bò một chút, phảng phất như khó có thể tin được trên thế gian còn có loại mỹ vị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận