Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 954: Gia Không Muốn Làm

Ân Giang Hồng điểm danh lại lần nữa rồi mở miệng nói:
"Nếu người đã đến đông đủ thì chúng ta rời bước tới Trường Lạc điện đi, xong sớm tan sớm.”
Đám người gật đầu nhao nhao đứng dậy đi theo Ân Giang Hồng ra ngoài.
Tới Trường Lạc điện, chờ Ân Giang Hồng đẩy cửa phòng nghị sự ra, Giang Bắc Nhiên thấy ngay một lão giả đang ngồi bên trong, không cần đoán cũng biết khẳng định là Nhan Tư Uyên.
Giang Bắc Nhiên để Hạ Linh Đang đứng ngoài cửa rồi đi theo Ân Giang Hồng vào phòng nghị sự.
Ân Giang Hồng ngồi vào bàn:
“Bây giờ đa phần các quận huyện của Lương Châu đều đã quy thuận, chỉ còn vài tông môn vẫn đang là chuyện hại người không lợi mình, có thể nói là hại nước hại dân, nhưng nếu tiêu diệt sạch chúng thì có chút lãng phí, các vị cảm thấy nên giải quyết vấn đề này thế nào?"
Nghe xong, Thai Anh Tung mở miệng nói trước:
"Hay chúng ta lấy đức phục người đi, giết quá nhiều chỉ kết thêm càng nhiều thù, bất lợi cho sự phát triển của tương lai."
Mạnh Tư Bội nghe xong thì gật đầu:
"Bản tọa rất tán thành, để Lương Châu trống không cũng không có ý nghĩa gì."
"Cáp!"
Lúc này Quý Thanh Lâm đột nhiên cười một tiếng:
"Hai vị hẳn chưa bao giờ gặp đám người Lương quốc kia. Nếu chúng dễ giáo hóa như vậy thì chúng ta cần gì họp nữa? Chỉ toàn biết nói nhảm!”
Thai Anh Tung không những không giận mà còn cười:
"Nếu Quý giáo chủ đã nói như vậy, hẳn đã nghĩ được đối sách rồi."
"Không có!"
Quý Thanh Lâm rất thức thời trả lời một tiếng:
"Ta chỉ bảo các ngươi chớ nói nhảm, không có nghĩa là ta có biện pháp."
Thai Anh Tung nghe xong cũng cười:
"Nếu Quý giáo chủ đã không có cách mà còn nói nhảm thì ngồi đây làm gì?"
"Xem kịch thôi chứ làm gì nữa? Cái gì mà lấy đức phục người, nói còn hay hơn hát.”
Trong lúc hai người này đang làm trò thì Ân Giang Hồng nhìn Nhan Tư Uyên:
"Không biết Nhan tông chủ có cao kiến gì với chuyện này không?"
Nhan Tư Uyên chỉ chỉ mặt mình rồi nói:
"Ta? Ta không có cao kiến gì cả, chỉ có thể nói cho tới bây giờ Lương Châu chưa từng một lòng, muốn để họ thật tình quy thuận có thể nói là thiên phương dạ đàm."
Lúc này Hoắc Hồng Phi mới lên tiếng:
"Nội loạn Lương Châu là do dân. Từ rất lâu trước đây, Lương Châu vô quân vô phụ, trong mắt không có quy củ, chỉ có tồn vong, muốn để họ ngoan ngoãn nghe lời thì phải lập quy củ cho tốt trước. Ta cảm thấy nên bắt đầu từ dân thường.”
“Lập quy củ cho đám người quê mùa kia?”
Quý Thanh Lâm hơi nhướng mày:
"Quản phục được họ để làm chi?"
"Dân chính là gốc rễ một nước, quản lý tốt họ mới có thể quản lý tốt tương lai Lương Châu. Về phần dư nghiệt của những tông môn kia, có thể giữ thì giữ, không thì diệt cỏ tật gốc, đừng giữ lại là nhân tốt bất định.”
Quý Thanh Lâm nghe xong thì vỗ bàn một cái rồi hô:
"Nhìn này, nhìn này! Đây mới gọi là động não, ta đã sớm nói đám tàn binh Lương Châu này không dùng được mà, giữ lại chỉ sớm gây họa.”
Không cần Quý Thanh Lâm nói, kỳ thật những người khác cũng rất để ý.
Dân phong Lương quốc bưu hãn đã trên trăm năm, muốn họ phục tùng thật sự rất khó. Vì thế trông cậy vào việc người tu luyện Lương quốc ngoan ngoãn nghe lời. Thay vì cậy mạnh còn chẳng bày hảo hảo tẩy não dân chúng lại, tập trung vào tương lai Lương Châu.
Ân Giang Hồng cũng gật đầu biểu thị đồng ý:
"Chỉ là muốn giáo hóa dân chúng cũng không phải chuyện dễ, về phương diện này Hoắc lão đệ có kiến giải gì không?"
Hoắc Hồng Phi suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Tóm lại trước hết cứ để họ ăn cơm no trước đã."
Quý Thanh Lâm nghe xong thì hai mắt xoay tròn, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Quản lý dân chúng, nghe cũng hay đó. Khi còn ở Phong Châu ta từng quản lý vài tiểu trấn. Khái niệm này thật sự rất mới lạ, khó trách sư phụ ta cho ngươi ngồi lên hoàng vị."
"Quý tông chủ quá khen rồi, ta không phải người thay đổi những nơi đó mà là nữ nhi của Ân giáo chủ."
"Mộc Dao?"
Quý Thanh Lâm nghe xong thì không ngừng khoát tay:
"Coi như là nàng thì nhiều nhất nàng chỉ là người chấp hành kế hoạch của ngươi mà thôi, đừng có chối, ta từng tiếp xúc với nàng mấy lần, với đầu óc đó của nàng..."
"Khục!"
Nghe được Ân Giang Hồng ho khan một tiếng, Quý Thanh Lâm mới thôi:
“Được rồi, không nói thì không nói.”
Sau đó hắn lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại mọi người có thể xuất lực đều đã xuất lực, ngươi đừng mong lười biếng, trở về làm hoàng đế đi, giáo hóa bách tính Lương Châu cho tốt, coi như ngươi công đức vô lượng. Mọi người không có dị nghị gì chứ?"
Quý Thanh Lâm vừa dứt lời, không đợi có người mở miệng hỏi thì trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Trầm mặc không nói. Ban thưởng: Phong Từ Mị Trục , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Ám chỉ Ân Giang Hồng khuyên Quý Thanh Lâm từ bỏ ý nghĩ này đi.
Ban thưởng: Chước Dương Bảo Sao , Huyền cấp thượng phẩm.
Lựa chọn ba:
"Đương nhiên là có, gia không muốn làm."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận