Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 337: Chuyện Của Xích Hà Tông

Trước đó vài ngày, lúc Giang Bắc Nhiên không có ở đây, rốt cục Vu Mạn Văn không nhịn được Thi Phượng Lan quấy rầy đòi hỏi, cũng theo nàng "đánh bài" mấy ván.
Cũng không phải nàng không thủ vững nguyên tắc làm mặt trắng, mà nàng biết Thi Phượng Lan đã sớm không quan trọng mấy trò Giang Bắc Nhiên bày ra có phải đánh bạc không, hiện tại nàng chỉ muốn chơi thôi.
Nếu như Vu Mạn Văn không bồi nàng chơi, ngược lại nàng có thể sẽ ra ngoài làm loạn mất.
Sau khi chơi hai ván Giang Hồ Tiêu Dao Du xong, Vu Mạn Văn cũng bắt đầu “nghiện” tối nào cũng bồi Thi Phượng Lan chơi mấy ván.
Giang Bắc Nhiên trở về biết chuyện cũng tự tay làm một Kiếm tiên tử cho Vu Mạn Văn.
Vu Mạn Văn dù nói không thích mấy thứ đồ chơi con nít nhưng kỳ thật rất quý Kiếm tiên tử, ngày nào cũng đem theo, thỉnh thoảng còn lấy ra nhìn ngắm.
Mặc dù đề nghị này của Thi Phượng Lan rất có sức hấp dẫn nhưng Vu Mạn Văn vẫn nắm tay ho nhẹ một tiếng:
"Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi như các ngươi a, hôm nay ta phụ trách tuần sơn , lát nữa phải đi rồi."
"Biết a !"
Thi Phượng Lan dù có chút mất hứng lau lau miệng, dù sao Giang Bắc Nhiên cũng sắp cải tiến trò chơi, bốn người chơi vui hơn ba người nhiều.
"Buổi tối có thịt kho Đông Pha, chừa ngươi một phần nhé?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Đông Pha là gì?"
Vu Mạn Văn hiếu kỳ nói.
"Không quan trọng, dù sao ngươi chỉ cần biết ăn ngon là được rồi."
"Cái kia... Nếu không phiền thì chừa cho ta một phần đi."
Đứng trước mỹ thực của Giang Bắc Nhiên, dù Vu Mạn Văn cũng vô pháp bảo trì thận trọng, không có cách nào, thật sự ăn quá ngon, lại chỉ có Giang Bắc Nhiên mới làm được, không có chi nhánh.
Vu Mạn Văn nhấp một ngụm trà, nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Chuyện Xích Hà tông ngươi biết chứ?"
Vu Mạn Văn vừa dứt lời, ba lựa chọn liền nhảy ra.
Lựa chọn một: Hỏi thăm Xích Hà tông thế nào.
Ban thưởng: Vô Hối Bí Thư (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Lảng sang chuyện khác.
Ban thưởng: Cẩm Vân Thánh Kinh (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: "Không biết, không muốn nghe, ngươi đừng nói."
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Không chút do dự chọn số ba, Giang Bắc Nhiên rút hai ngân phiếu vàng óng từ chỗ Thi Phượng Lan vừa đáp:
"Không biết, không muốn nghe, ngươi đừng nói."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm hội họa.
Bất đắc dĩ thở dài, Vu Mạn Văn lắc lắc đầu:
"Thật sự không hợp ý thì không chịu nói thêm nửa câu, ta đi tuần sơn."
Nhưng lúc này, Thi Phượng Lan nhớ tới Nhậm Thu Nghiên thì hô:
"Xích Hà..."
Nhưng chưa nói xong, thấy Giang Bắc Nhiên tính đứng dậy thì bị hù:
"Ai nha! Ta không hỏi, ta không hỏi là được, ngươi đừng đi!"
… Nửa năm sau, Quy Tâm tông, Phong Châu.
Cố Thanh Hoan tới lối ra vào núi Tử Trúc.
Lấy một đôi linh đan từ trong Càn Khôn giới ra, Cố Thanh Hoan lắc lắc để chúng vang lên lanh lảnh rồi tiến vào Bát Phương Tu La Trận được Giang Bắc Nhiên bày.
Vì cảm thấy mỗi lần đều phải xuống tới đón họ quá phiền mà Giang Bắc Nhiên lại không muốn mở một con đường để kẻ khác có thể thừa cơ hội xông vào, cho nên Giang Bắc Nhiên đã dùng thẻ trong Như Ý Thiêm Đồng làm ra hai đôi Nhiếp Hồn Linh.
Hai đôi linh đan này được Giang Bắc Nhiên gia công, nó có được có thể che đậy tác dụng xâm lấn tinh thần từ trận pháp, chỉ cần nhắm mắt lại, thuận theo âm thanh dẫn dắt, người cầm chuông có thể thuận lợi đi vào Tử Trúc uyển.
Cố Thanh Hoan đẩy cửa tiểu viện, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, cửa ở sườn tây tiểu viện bị đẩy ra, Giang Bắc Nhiên được Bích Lân Xà quấn quanh cổ bước ra.
"Tiểu gia hỏa, ngươi nũng nịu quá a."
Giang Bắc Nhiên vuốt ve Bích Lân Xà đang không ngừng thè lưỡi ra ngoài.
"Bái kiến sư huynh."
Cố Thanh Hoan cung kính chắp tay hô.
"Có chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hoan.
Từ khi Cố Thanh Hoan lắc chuông là Giang Bắc Nhiên biết đối phương tới.
"Đúng thế."
Cố Thanh Hoan gật đầu:
"Hoàng đế đã năm ngày không vào triều."
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên nhíu mày:
"Xem ra mọi chuyện sắp tới hồi kết rồi.” Trong nửa năm này, thông qua tình báo Cố Thanh Hoan sưu tập được, Giang Bắc Nhiên cơ bản đã hiểu được những người này muốn làm gì. Cũng lúc ấy, mấy chữ thật thú vị hiện ra trong đầu hắn.
Hoàng quyền sa sút, dù trong thế giới huyền huyễn hay thế giới bình thường cũng là chuyện thường xảy ra.
Hoàng đế hiện tại của Thịnh quốc tên là Đặng Bác, nguyên bản hắn vẫn còn là thái tử, chỉ là lão hoàng đế mệnh ngắn, ngồi lên hoàng vị một năm đã hồn về trời.
Đương nhiên, Giang Bắc Nhiên cảm thấy lão hoàng đế này cũng không phải tự nhiên chết.
Lão hoàng đế chết rồi, thái tử kế vị, Giang Bắc Nhiên dựa vào tình báo thì biết nửa đêm Đặng Bác đang “vận động” nhiều người trong tẩm cung thì thái giám đột nhiên chạy tới báo với hắn cha hắn chết rồi, tranh thủ thời gian chuẩn bị đại điển kế vị đi.
Dưới tình huống bất ngờ này, Đặng Bác cũng thật bất đắc dĩ, nếu nói lão hoàng đế ở trong triều đình và hắc bạch lưỡng đạo còn có chút quyền nói chuyện thì Đặng Bác chỉ đơn thuần là một con bù nhìn, căn bản không ai để ý hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận