Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 143: Có Sâu

Tuy nói những vẻ mặt này chỉ là một thoáng qua nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn ghi nhớ những người có biểu lộ thù ghét.
"Hành lễ!"
Chờ Ngô Thanh Sách cầm Thanh Cương lệnh xoay người đối mặt với chúng đệ tử, Tần hương chủ nhìn chúng đệ tử hô.
"Bái kiến thanh cương!"
Thấy tất cả mọi người đều làm lễ chào mình, Ngô Thanh Sách cố nén không nhìn sư huynh với ánh mắt xúc động, cố gắng định thần nói:
"Đã nhận nhiệm vụ này, Thanh Sách sẽ cố gắng hết khả năng, bảo vệ các sư huynh muội chuyến này không việc gì!"
"Còn gì nữa không?"
Tần Nguyên ở một bên cười nhắc nhở.
Trong nháy mắt Ngô Thanh Sách mới kịp phản ứng, lời thề son sắt:
"Ta nhất định không phụ kỳ vọng của tông chủ, nhất định đoạt được khôi thủ trong Anh Kiệt Thiếu Niên Hội lần này!"
"Nói hay lắm!"
Lục Dận Long cười to hai tiếng, vỗ tay đứng lên:
"Ta hy vọng mỗi một vị đệ tử trong điện đều có thể nhớ kỹ sứ mạng của các ngươi. Lần này chúng ta đi Yểm Nguyệt tông chúc thọ chỉ là thứ yếu, đoạt được khôi thủ mới là quan trọng nhất, không thể để Yểm Nguyệt tông coi thường đệ tử Quy Tâm tông chúng ta được, hiểu không!"
"Đệ tử tuân mệnh!"
Các đệ tử cùng đáp.
"Rất tốt! Chính là khí thế này! Xuất phát!"
Ai, lòng háo thắng của tông chủ thật mạnh a.
Lục Dận Long thật sự không biết khiêm tốn là gì. Người bình thường dù hô khẩu hiệu thì vẫn ưu tiên hữu nghị, thứ hai mới là tranh tài.
Nhưng Lục Dận Long lại cảm thấy quá mức dối trá, nếu đã là cạnh tranh, vậy phải toàn lực ứng phó, hữu nghị cái gì chứ, chờ chúng ta thắng lại nói cũng không muộn.
Rời khỏi Quy Tâm điện, tông chủ và một đám đường chủ, hộ pháp dừng lại dưới núi, lúc này chúng đệ tử rốt cục mới có cơ hội thở ra một ngụm, dù sao vừa rồi trong đại điện thật sự có chút kiềm chế.
Các đệ tử hơi buông lỏng rồi bắt đầu đi xuống núi, Diệp Hân Thải nhìn xung quanh một chút thì phát hiện Giang Bắc Nhiên cũng đang chuẩn bị xuống núi. Nàng vừa muốn theo sau, bỗng cảm nhận được toàn thân run lên, nổi da gà.
"Ừng ực..."
Diệp Hân Thải nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nhìn lại phía sau, chỉ thấy Lâm Du Nhạn dùng biểu lộ cực kỳ đáng sợ nhìn chòng chọc nàng, nụ cười trên mặt phảng phất như muốn giết người.
Diệp Hân Thải thiếu chút kêu ra tiếng, vội quay đầu lại, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng hướng xuống dưới...
Đó là ai! ? Lâm... Lâm sư tỷ? Không có khả năng a... bình thường Lâm sư tỷ rất thân thiết, nhất định là ta nhìn lầm rồi... Đúng, nhìn lầm rồi.
Diệp Hân Thải lần nữa quay đầu lại, phát hiện Lâm Du Nhạn vừa nói vừa cười cùng mấy nữ đệ tử khác, khí chất vẫn như thường ngày, là đại tỷ tỷ phi thường ôn nhu.
"Diệp sư muội?"
Trong lúc Diệp Hân Thải tự hỏi có phải vừa rồi mình thấy ảo giác không thì một âm thanh vang lên hù cho Diệp Hân Thải kêu một tiếng rồi lui về sau.
"Diệp sư muội sao thế?"
Lâm sư huynh khẩn trương hỏi.
Lúc này mới Diệp Hân Thải vỗ vỗ ngực, lần nữa cười đáp:
"Không sao, vừa rồi thấy một con sâu róm... Làm ta sợ muốn chết."
"A? Có sâu?"
Lâm sư huynh vội che trước mặt Diệp Hân Thải:
"Không sao, lại thấy sâu thì sư huynh giúp ngươi giải quyết nó."
"Tạ ơn Lâm sư huynh, may mà có ngươi, không phải vậy thì Thải nhi cũng không biết nên làm gì bây giờ."
"Hắc hắc, việc nhỏ thôi. Đến, để ta đi trước ngươi, ngươi đi theo sau là được."
"Tốt ! ".
Diệp Hân Thải đi theo phía sau Lâm sư huynh, thế nhưng một màn khiến người ta sợ hãi vẫn mãi đọng trong đầu nàng.
Ảo giác? Nhất định là ảo giác đi...
….
Đi tới cửa lớn của Quy Tâm tông, các đường đưa tiễn đệ tử đứng chật ních quảng trường.
"Bái kiến tông chủ!"
Âm thanh vang dội, Lục Dận Long tùy ý khoát tay:
"Miễn lễ."
Nói xong, hắn như một trận gió đi xuống núi.
Mấy vị đường chủ cũng hiểu rõ, biết Tông chủ có ý muốn họ để đám đệ tử đi rồi cùng Tông chủ xuống núi.
Chờ các cao tầng rời khỏi, chúng đệ tử vừa rồi còn căng thẳng nay lập tức được vây quanh bởi các sư muội trong nội đường mình.
"Lý sư huynh, nhất định phải cố gắng lên! Nếu lần này ngươi có thể lấy được một trong ba vị trí đầu, ta... Ta sẽ cho ngươi cơ hội theo đuổi ta, hắc hắc."
"Lâm nhi, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, lần này ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất. Đến lúc đó ta sẽ nói chuyện của chúng ta với lễ đường."
"Tùng Sơn, lúc ta đi, muội muội của ta nhờ ngươi. Khi ta về nàng mà mất nửa cọng lông tơ thì ta không ta cho ngươi đâu.” ...
Làm gì vậy! Đang làm cái quái gì vậy!
Nghe đệ tử dự thi xung quanh không ngừng “trăn trối”! Giang Bắc Nhiên đơn giản chỉ muốn dùng giấy vàng che miệng họ lại, các ngươi không muốn về nữa hả!
Giang Bắc Nhiên cảm thấy mình không hợp với hoàn cảnh tiễn biệt này nên chuẩn bị cùng các vị đường chủ xuống núi, một thanh âm quen thuộc vang lên cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận