Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 492: Cứu Binh

Mắt thấy Mộc Cửu Nhật ngày càng suy yếu, Ngũ Đồ cười càng thêm dữ tợn, bọn hắn đã chờ không kịp để phân thây vạn đoạn tên oắt con đã tạo ra vô số phiền phức cho mình.
Rốt cục huyền khí màu đỏ tươi của Mộc Cửu Nhật đã biến mất, cả người hắn như diều đứt dây ngã xuống đất.
Thấy một màn này, Ngũ Đồ cao hứng đáp xuống.
"Trực tiếp giết tiểu tử này thì lợi cho hắn quá rồi."
Chu Chí Nho vừa nói vừa giẫm lên đầu Mộc Cửu Nhật:
"Trước phế hai chân nhỉ?"
"Ngươi là lão đại, ngươi quyết định đi."
Cung thủ Giả Khiếu Bác cười nói.
"Được, lão Tam, ngươi động thủ."
"Tới ngay, ta thích nhất là làm mấy trò này."
Hà Kình nói xong thì không chút do dự, trực tiếp chém một đao xuống.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, hai chân Mộc Cửu Nhật bị chặt đứt.
"A!"
Sắc mặt Mộc Cửu Nhật tái nhợt, hắn hét thảm một tiếng khiến Ngũ Đồ cười ha ha.
Chu Chí Nho cười to nhất, đang tính liệu lão Tam chém đứt một bàn tay của Mộc Cửu Nhật thì bỗng thấy đầu lão Tam bay lên.
"Có người đánh lén!"
Chu Chí Nho vừa hô vừa đánh ra một chưởng, Âm Phong Linh trên cổ tay cũng vang lên từng trận sóng âm.
Trong nháy mắt nghe tiếng hô của Chu Chí Nho, Giả Khiếu Bác theo bản năng che chỗ yếu hại của mình lại. Nhưng một giây sau, hắn đã cảm giác được một thanh kiếm đâm xuyên qua tim mình.
Đồng thời, một cỗ lôi đình chi lực khiến trong lúc nhất thời hắn không cách nào động đậy.
Trong lúc Chu Chí Nho đang muốn giúp Giả Khiếu Bác thì Mộc Cửu Nhật bỗng nhảy dựng lên, hai chân vừa bị chặt đứt nay đã khôi phục như ban đầu.
Vạn Trọng Ảnh ra chiêu, trong lúc vội vã, Chu Chí Nho chỉ có thể miễn cưỡng điều chỉnh tư thế phòng thủ, nhưng khi hắn ngăn Vạn Trọng Ảnh thì trong lòng cũng thầm hô.
Nguy rồi!
Bởi vì hắn phát hiện một kích Vạn Trọng Ảnh này căn bản không nhắm vào hắn!
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, Giả Khiếu Bác bị dòng điện khống chế hét thảm một tiếng, phía sau lưng là ba vết thương do đao gây nên, nếu không phải vừa rồi hắn kịp phản ứng, dùng toàn lực che tâm mạch lại thì , giờ phút này hắn đã chết.
Đánh lén và Mộc Cửu Nhật phục sinh cơ hồ xảy ra cùng lúc. Cùng lúc đó, hai trong năm người cũng đã hy sinh, Tam Đồ còn lại rốt cục cũng lấy lại tinh thần, phát động phản kích.
Mộc Cửu Nhật và Ngô Thanh Sách thì lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Tam Đồ.
"Ngươi để ta chờ lâu quá."
Mộc Cửu Nhật nhìn Ngô Thanh Sách và nói.
"Ai bảo ngươi liều chết lâu như vậy, sớm rơi xuống một chút không phải tốt hơn à."
Mộc Cửu Nhật nghe xong thì cười một tiếng, nói:
"Lần này coi như ta thiếu ngươi."
"Vốn là vậy."
Khi Ngô Thanh Sách biết người truy sát Mộc Cửu Nhật là Đinh Thạch Ngũ Đồ, hắn biết mình tuyệt đối không thể tùy tiện xuất thủ.
Năm người này thành danh đã lâu, trong lúc thanh lý phản loạn, bọn hắn đã gây nên không ít phiền phức cho họ. Ngô Thanh Sách biết, dù mình có tiến lên hỗ trợ, chỉ bằng hắn và Mộc Cửu Nhật, chỉ sợ khó lòng làm đối thủ của Ngũ Đồ.
Cho nên cả hai một mực chờ đến khi Mộc Cửu Nhật lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, Ngô Thanh Sách mới dùng truyền âm nhập mật giao lưu với Mộc Cửu Nhật.
Nghe tiếng của Ngô Thanh Sách, trong nháy mắt Mộc Cửu Nhật mừng rỡ. Ngô Thanh Sách là đối thủ duy nhất trong những người cùng lứa với hắn, sự xuất hiện của Ngô Thanh Sách chẳng khác nào hy vọng trong tuyệt vọng với hắn.
Nhưng dạng mừng rỡ này cũng không lâu, hắn lập tức truyền âm với Ngô Thanh Sách, bắt đầu thương thảo kế hoạch tác chiến.
Hai người họ đều hiểu rõ, dù cả hai người có liên thủ cũng rất khó chiếm được tiện nghi, cho nên họ nhất định phải nhân lúc Ngũ Đồ buông lỏng mà tất kích tất sát!
Quyết định xong kế hoạch, Mộc Cửu Nhật lập tức biểu diễn kỹ xảo của hắn, hắn lặng lẽ tạm dừng hiệu quả khôi phục của Huyết Diệu Chủy, khiến vết thương của mình không cách nào phục hồi như cũ, để Ngũ Đồ cảm thấy hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Tiếp đó, khi hai chân bị chặt, hắn cũng không phản kháng, việc này càng khiến tâm phòng bị của Ngũ Đồ giảm xuống tới cực điểm.
Thế là lúc Ngũ Đồ cuồng tiếu, Ngô Thanh Sách cảm thấy thời cơ đã tới, hắn lập tức hành động.
Một chiêu Tật Lôi Bôn Tẩu trực tiếp chém bay một cái đầu, nhưng hắn cũng không ngờ năm người này sẽ phản ứng nhanh như vậy, trong lúc hắn chuẩn bị chém bay cái đầu khác thì đối phương đã kịp che cổ. Rơi vào đường cùng, Ngô Thanh Sách chỉ có thể thay đổi đường đi của kiếm, đâm về phía trái tim của người nọ.
Cuối cùng, dù kế hoạch có chút tì vết nhưng ít nhất cũng giết được một trong năm Đinh Thạch cũng đã tương đối tốt rồi.
"Hô..."
Mộc Cửu Nhật hít sâu một hơi, truyền âm với Ngô Thanh Sách:
"Ta không chống được quá lâu, tốc chiến tốc thắng đi."
"Ta đối phó với hai tên bên trái."
"Được, ta đối phó bên phải."
Nói xong, hai người cùng lúc huy động vũ khí, phóng về phía mục tiêu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận