Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 218: Ỷ Lại

Nghe được tiếng thét chói tai đột nhiên truyền đến ngoài cửa, Mặc Hạ đang dọn cờ run lên một cái. Hắn nghĩ tới sư huynh mới ra ngoài thì tiếng thét đã vang lên, có khi nào có liên quan tới huynh ấy chăng. Vì thế Mặc Hạ liền chạy ra ngoài mở cửa.
Oa...
Vừa mở cửa, hắn đã thấy năm sư tỷ như thiên tiên đứng cúi đầu trước mặt sư huynh, cứ như đang bị mắng vậy.
Sau khi cẩn thận nhớ lại, Mặc Hạ nhớ ra hình như năm vị sư tỷ này rất hay tới Lam Tâm đường của họ. Mà mỗi lần họ tới Kỳ Hiện cũng là khi sư huynh đánh cờ, khiến mỗi lúc như thế hắn đều không có chỗ ngồi. Vì vậy Mặc Hạ rất có ấn tượng với năm sư tỷ xinh đẹp kia.
Trong lúc Mặc Hạ đang tính hóng chuyện thì bỗng thấy sư huynh quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.
"Trở về."
"Vâng!"
Mặc Hạ vội đóng cửa lại, ngồi đàng hoàng trước bàn cờ, nghiên cứu xem xíu nữa nên đánh thế nào.
Dùng ánh mắt dạo Mặc Hạ chạy về phòng xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Liễu Tử Câm:
"Là ta nói với các ngươi chưa đủ rõ à?"
Trong lúc nói chuyện, Giang Bắc Nhiên nhìn chằm chằm Liễu Tử Câm, vì hắn biết Liễu Tử Câm là người đứng đầu năm người này.
Qua một lúc, Giang Bắc Nhiên liền phát hiện Liễu Tử Câm có hơi run, đứng cũng không vững, thậm chí hô hấp còn hỗn loạn.
Hả? Ta không dùng tinh thần mà lực áp bách đã mạnh như vậy. Xem ra trừng người nhiều quá sẽ ngày càng giỏi a.
Mà lúc này, Liễu Tử Câm thật sự đứng ngồi không yên. Từ sau lần giải quyết chuyện ở Tập Phú thôn và về tông, đây là lần đầu nàng được đối mặt nói chuyện với sư huynh.
Trong ba tháng này, mỗi khi có người khích lệ nàng, trong đầu nàng sẽ hiện ra ánh mắt lạnh lẽo của sư huynh, đây chính là nguyên nhân khiến nàng không cách nào quên được huynh ấy.
Bây giờ thanh âm quanh quẩn trong đầu nàng suốt ba tháng nay lần nữa vang lên bên tai, vẫn là ngữ khí không kiên nhẫn cùng ánh mắt có chút ghét bỏ kia.
Đây là lý do ta muốn tới gặp sư huynh...
Trong lúc nhất thời, Liễu Tử Câm cảm giác được toàn thân như bị điện giật nên chỉ có thể trầm mặc không nói gì, vì nàng sợ một khi mở miệng ra, thanh âm sẽ rất kỳ quái.
Thấy Liễu Tử Câm sợ đến không nói nên lời, Giang Bắc Nhiên ngược lại nhìn ba tỷ muội Ngu gia:
"Vẫn chưa quên ước pháp tam chương ta từng nói với các ngươi chứ?”
Ngu Quy Thủy vừa muốn mở miệng, Phương Thu Dao đã đi lên một bước, nhìn Giang Bắc Nhiên và nói:
"Sư huynh! Là ta muốn tới gặp ngươi!"
Nói xong, nàng cảm thấy bản thân dùng từ không đúng lắm, vì thế đỏ mặt:
"Không phải ta muốn gặp ngươi mà... Ta... Ta..."
Nói a! Mau nói tạ ơn đi!
Phương Thu Dao thầm gào thét trong lòng.
Vốn có thể nói nhưng chẳng hiểu vì sao nàng lại chẳng nói ra miệng được.
Thấy Phương Thu Dao nói không nên lời, Giang Bắc Nhiên đang nghĩ cách dọa các nàng thì ba lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Tiếp tục răn dạy Liễu Tử Câm.
Ban thưởng: Táng Hải Kiếm Thư (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Đuổi đám Liễu Tử Câm đi.
Ban thưởng: Thiên Trụ Kiếm (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Giao nhiệm vụ cho đám Liễu Tử Câm.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính ngẫu nhiên.
Thứ đồ chơi gì đây?
Từ hai lựa chọn đầu, Giang Bắc Nhiên liền biết rất khó để dọa lui năm tỷ muội này. Cơ mà độ nguy hiểm ban đầu đã được giảm xuống. Phải biết khi xuống núi, chỉ cần nói hai cầu các nàng đã có thể phát động nhiệm vụ Địa cấp, bây giờ chỉ còn Huyền cấp.
Bất quá khiến Giang Bắc Nhiên khó hiểu là lựa chọn thứ ba, giao nhiệm vụ là sao... .
Đây là muốn ta giao nhiệm vụ cho các nàng?
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát, dần hiểu ra ý nghĩa của lựa chọn này, vì sao sau ba tháng mà năm đóa kim hoa vẫn còn sức chạy tới dày vò hắn?
Rảnh rỗi đó!
Vì thế tìm chút chuyện cho các nàng làm chẳng phải là tốt rồi à.
Giang Bắc Nhiên nghĩ một chút là biết mình nên làm gì.
Thế là hắn ho nhẹ một tiếng, nói với Phương Thu Dao còn đang ấp úng:
“Ngươi quay lại chỗ trước đi."
Phương Thu Dao còn đang ta ta nay ừ một tiếng, rũ đầu quay về chỗ đứng.
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên dùng giọng thật dễ chịu nói với ba tỷ muội Ngu gia:
"Các ngươi nói xem, đến cùng vì sao lại tới tìm ta?"
Thấy Phương Thu Dao không nói được gì, Ngu Quy Thủy suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:
"Kỳ thật chúng ta vẫn luôn muốn sư huynh lần nữa làm thiết ấn cho chúng ta, muốn..."
Không đợi Ngu Quy Thủy nói xong, Giang Bắc Nhiên đã đánh gãy lời nàng:
"Các ngươi biết ta tại sao muốn định ra ước pháp tam chương không?"
Năm người Liễu Tử Câm nghe xong thì hai mặt nhìn nhau, đáp:
"Không biết."
"Ta lo các ngươi sinh ra tâm lý ỷ lại a!"
Nghe sư huynh thật lòng trả lời, năm tỷ muội như hiểu ra gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận