Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 478: Tô Tu Vũ Về Tới Tông

"Tô sư huynh! ? Ngài về rồi? Các sư huynh đệ đều trông ngài đó."
"Bái kiến Tô sư huynh."
"Tô sư đệ, ngươi về rồi, tông chủ nhắc tên ngươi cả ngày đó.”
Trên đường tới phủ tông chủ, Tô Tu Vũ được các sư huynh đệ ở Quy Nguyên tông chào hỏi.
Làm người nối nghiệp tông chủ tương lai, có thể nói Tô Tu Vũ ở Quy Nguyên tông không ai không biết không người không hay, không chỉ có sư đệ sư muội, dù là sư huynh sư tỷ thấy Tô Tu Vũ cũng lộ ra ánh mắt kính nể.
Hai mươi hai tuổi đã là Huyền Linh a, đây không chỉ là thiên phú cường đại mà còn có cố gắng mà họ không thể tưởng tượng ra.
Trước khi vào phủ tông chủ, Tô Tu Vũ chuẩn bị kêu thủ vệ thông báo với sư phụ một tiếng thì thấy một bóng người lai ra cực nhanh.
Dường như Tô Tu Vũ đã quen với việc này, hắn lùi lại, huyền khí màu ngọc bích mạnh mẽ xông ra, bày ra tư thế phòng ngự.
"Phòng thủ tốt lắm!"
Âm thanh hùng hậu vang lên, thân ảnh kia nháy mắt đánh một quyền tới Tô Tu Vũ!
"Ầm!"
Tô Tu Vũ bị đánh trúng lùi gấp về sau mấy bước mới đứng vững, nhưng không đợi hắn điều chỉnh tư thế thì quyền kế tiếp đã tới!
Đối phương Tô Tu Vũ điều chỉnh tốt tư thế đã tấn công tiếp.
Dù Tô Tu Vũ cảm thấy đầu mình ong ong, không có thời gian đứng vững nhưng vẫn tập hợp được toàn bộ huyền khí tới tay và phản kích.
"Tốt lắm!"
Người kia chợt quát một tiếng, trực tiếp dùng lồng ngực tiếp quyền kích của Tô Tu Vũ.
Thiên Nhận Quyền thức thứ ba - Cuồng Nha!
Khi nắm đấm Tô Tu Vũ sắp trúng thân ảnh kia thì quyền đột nhiên hóa thành trảo, móng tay như lưỡi đao chém tới.
"Đang!"
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, đối phương có mặc áo giáp, cứng rắn vô cùng.
"Phòng thủ rất tốt! Phản kích cũng rất tốt! Tu Vũ, ngươi đã trưởng thành hơn rồi."
Đối phương sờ ấn ký trên ngực, cởi mở cười to.
Tô Tu Vũ được người trước mặt khen ngợi thì quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói:
"Đệ tử bái kiến sư phụ."
Không sai, đối phương chính là sư phụ của Tô Tu Vũ, Nhan Tư Uyên tông chủ Quy Nguyên tông.
Nhan Tư Uyên có một đầu tóc trắng xốc xếch, áo không gọn gàng, hạ thân chỉ mặc một cái quần đùi bằng vải bố, lộ ra cơ bắp cứng rắn tinh tế.
"Đứng lên đi, đứng lên đi."
Nhan Tư Uyên đỡ Tô Tu Vũ đứng lên, vui mừng mở miệng nói:
"Trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá được tam giai, năm đó tốc độ đột phá Huyền Linh cảnh của vi sư cũng không nhanh như ngươi a, hẳn là đã gặp kỳ ngộ ở Thịnh quốc?"
Kỳ ngộ...
Tô Tu Vũ bỗng nghĩ tới những cổ trùng trong thân thể kia.
Theo một ý nghĩa nào đó... Cũng xem như đó là kỳ ngộ nhỉ.
"Bẩm sư phụ, đoạn thời gian trước Thịnh quốc loạn thành một đống, đệ tử cũng thừa dịp đó giết lung tung mấy tên Huyền Linh, hút được không ít công lực từ chỗ họ, cũng lấy được mấy món bảo bối, cho nên mới có thể đột phá tam giai trong thời gian ngắn như vậy."
"Ha ha ha! Tốt lắm, quả nhiên người trẻ tuổi cần lịch nhiều mới có thể trưởng thành thật nhanh, trốn trong nhà mãi thì làm được gì. Đi đi đi, đi vào rồi nói."
Chờ Nhan Tư Uyên dẫn Tô Tu Vũ vào phủ, thủ vệ đứng ở cửa ra vào mới kinh ngạc trừng nhau một chút.
"Lần trước Tô thất gia khi trở về lúc nào?"
"Hơn nửa năm trước."
"Cho nên Tô thất gia đã tăng lên tam giai chỉ trong mới hơn nửa năm! ? Ta nhớ tông chủ từng nói, lúc vừa đột phá tới Huyền Linh, đại đa số mọi người đều cần lắng đọng một năm, không đề cao được giai nào mới đúng chứ.”
"Thì sao, người ta là Tô thất gia, thiên tài trăm năm khó gặp, người nối nghiệp được tông chủ chỉ định, những người tu luyện bình thường kia sao có thể so được."
"Xem ra Quy Nguyên tông chúng ta hẳn sẽ sớm thống nhất Lương quốc thôi."
...
Trong lúc hai thủ vệ nói chuyện trên trời dưới đất, Tô Tu Vũ đi theo Nhan Tư Uyên tới phòng chính.
Nhan Tư Uyên đặt mông ngồi trên chủ vị, tiện tay nhấc một vò rượu ừng ực ừng ực uống toàn bộ.
"Thống khoái, thống khoái!"
Nhan Tư Uyên hà hơi, nhìn về phía Tô Tu Vũ hỏi:
"Tình huống hiện nay của Thịnh quốc thế nào?"
"Hồi bẩm sư phụ, bây giờ Thịnh quốc đã dần ổn định lại.”
"Đáng tiếc a."
Nhan Tư Uyên lắc đầu:
"Tân hoàng kia ra sao?”
Tô Tu Vũ cố nén ý nghĩ không muốn gạt sư phụ, ngoài mặt trấn định nói:
"Đã tiếp xúc, tân hoàng này càng có dã tâm hơn so với Đặng Bác, vậy... cũng dễ khống chế hơn."
"Ha ha ha ha! Thật sao? Lão già Ân Giang Hồng kia cũng mờ mắt rồi à, chỉ toàn lựa mấy tên vớ va vớ vẩn, xem ra giáo huấn chúng ta cho hắn còn chưa đủ a."
Thấy sư phụ thoải mái cười to, Tô Tu Vũ không khỏi nhớ lại dáng vẻ tươi cười của Giang Bắc Nhiên.
Bây giờ tâm lý Tô Tu Vũ là, mối nguy lớn nhất ở Thịnh quốc đã không còn là Ân Giang Hồng nữa mà tân hoàng thần bí tới cực điểm kia, Tô Tu Vũ nghĩ một chút cũng không rõ đến cùng Giang Bắc Nhiên muốn làm gì.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Tu Vũ đã cảm thấy đầu tê rần, rõ ràng con meo meo kia lại đang tác quái.
Tô Tu Vũ vội vàng thu hồi suy nghĩ, chắp tay với sư phụ:
"Tuy nói Thịnh quốc gắng gượng qua lần phong ba này, nhưng đệ tử từ giờ trở đi, chính phái và ma giáo sẽ có vết ngăn lớn, cộng tới hiện tại địa bàn Phong Châu rất lớn nên xung đột của cả hai hẳn sẽ lớn hơn.”
"Nghe cũng không tệ, chúng ta có thể làm gì để đốt cho ngọn lửa này lớn hơn không?”
"Đệ tử cảm thấy chúng ta có thể tăng cường việc hợp tác với tân hoàng, để hắn có cơ hội tạo ra mâu thuẫn lớn hơn giữa hai phe.”
Nhan Tư Uyên suy nghĩ một lát rồi nói:
"Thịnh quốc vừa bị hoàng đế quật cho thiếu chút long trời lở đất, chúng ta lại lợi dụng tân hoàng, có khi nào quá dễ đoán không?”
"Đệ tử cho là sư phụ ngài cũng biết biết thì Ân Giang Hồng cùng Quan Thập An cũng biết, cho nên họ sẽ nghĩ chúng ta không làm thế đâu.”
"Ồ?"
Hai mắt Nhan Tư Uyên sáng lên:
"Có lý, vẫn là đồ nhi ta thông minh a."
Nhan Tư Uyên cười to vài tiếng, tiếp tục nói:
"Được rồi, nếu Vũ nhi đã nói tân hoàng có dã tâm hơn so với Đặng Bác, chứng tỏ hắn cũng thông minh hơn, đúng không?"
"Đúng thế."
Tô Tu Vũ gật đầu:
"So với Đặng Bác hắn làm việc có kế hoạch hơn, đệ tử chỉ nói chuyện với hắn một buổi trưa, hắn đã đưa ra một phần kế hoạch rất có tính khả thi.”
Tô Tu Vũ nói xong thì lấy bản kế hoạch mà Giang Bắc Nhiên đưa cho mình ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận