Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 911: Gặp Lại Lâm Du Nhạn (2)

‘Thật sự không thể xem thường thứ ngoại lai kia.’ Giang Bắc Nhiên thu hồi ánh mắt, đứng lên nói:
"Đi thôi, dẫn ta đi xem thử."
"Vâng!"
Giang Bắc Nhiên đi theo Lâm Du Nhạn, nhẹ nhàng đi vào nội cảnh Kỳ quốc.
Tiếp đó hắn ngồi lên phi tọa do Lâm Du Nhạn chuẩn bị, bay tới một trấn nhỏ.
"Sư huynh, là chỗ này."
Lâm Du Nhạn nhảy khỏi phi tọa, chỉ vào tòa phủ đệ sau lưng.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực quét một lần, khích lệ nói:
"Rất tốt, không cô phụ chờ mong của ta."
Trước khi tới Thi gia, Giang Bắc Nhiên trừ đưa Hồng Hộc Ngọc cho Lâm Du Nhạn ra còn cho nàng một nhiệm vụ, là giúp hắn tìm một nơi có linh khí nồng đậm ở Kỳ quốc.
Vì tương lai Giang Bắc Nhiên nhất định sẽ thường xuyên lui tới lục quốc nên thành lập cứ điểm là chuyện vô cùng quan trọng.
Đương nhiên, căn cứ bình thường thật sự không có bất kỳ tác dụng nào, vì thế Giang Bắc Nhiên cần một nơi có thể thành lập được kết giới bản tâm.
Lúc đó hắn vẫn chưa rõ thái độ của Thi gia với mình nên trước chỉ mới thiết lập cứ điểm ở Kỳ quốc mà thôi, chuyện này vẫn nên để địa đầu xà như Lâm Du Nhạn xử lý giúp.
Quả nhiên, đại gia tộc bản địa đúng là đại gia tộc bản địa. Trong tòa phủ đệ này ẩn chứa linh khí vô cùng nồng đậm, dù là Huyền Tông vẫn cảm thấy nơi này vô cùng tốt.
Cũng không biết Lâm Du Nhạn làm thế nào để đoạt tới tay.
"Sư huynh, ngài có hài lòng phủ đệ này không? Nếu bất mãn, ta còn chuẩn bị sẵn hai nơi khác để ngài lựa chọn."
Lâm Du Nhạn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
'Địa đầu xà đúng là trâu bò a...' Nghe Lâm Du Nhạn còn chuẩn bị ba chỗ dự bị, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm thấy dù thế giới huyền huyễn có tốt thì vẫn cần bối cảnh và quan hệ.
Nghĩ đến dù sao cũng chuẩn bị, Giang Bắc Nhiên liền kêu Lâm Du Nhạn dẫn đi xem hai nơi còn lại.
Cuối cùng, Giang Bắc Nhiên cảm thấy vô luận là vị trí địa lý hay độ nồng đậm của linh khí thì chỗ thứ ba đều cực kỳ phù hợp với yêu cầu của hắn, cho nên hắn quyết định xem nơi này như một trong những cứ địa của mình.
Dọa quanh trạch viên một vòng, Giang Bắc Nhiên mới quay lại ngồi trên ghế rồng ở đại sảnh và nói với Lâm Du Nhạn:
"Lấy khối ngọc kia của ngươi tới đây cho ta xem.”
Lâm Du Nhạn nghe xong thì nhịn không được tim đập rộn lên.
'Sư huynh thật xấu nha... còn trắng trợn đòi vật thiếp thân của ta nữa, nhưng sao sư huynh không lớn mật một chút... . Thay vì đòi nhìn sao ngươi không trực tiếp đưa tay vào sờ luôn đi.’ Lâm Du Nhạn run rẩy đi qua, lấy Hồng Hộc Ngọc trên cổ xuống, đưa cho Giang Bắc Nhiên.
Kết quả Giang Bắc Nhiên vừa cầm Hồng Hộc Ngọc lên thì leng keng một tiếng, Bạch Vụ Kiếm bên hông Lâm Du Nhạn bay ra, cọ cọ Giang Bắc Nhiên, thể hiện một loại cảm xúc ủy khuất khó nói thành lời.
Giang Bắc Nhiên sờ Bạch Vụ Kiếm, có chút kỳ quái vì sao nó đột nhiên làm nũng, kỳ quái hơn là vì sao lúc này nó mới hiện thân, việc này có hơi trùng hợp à nha.
"Tiêu nhi, ta biết ngươi cũng tưởng niệm sư huynh, nhưng tự tiện chạy khỏi vỏ kiếm có phải có chút không tuân theo quy củ không?”
Bạch Vụ Kiếm nghe xong thì phát ra một tiếng "gào thét", sau đó tâm không cam tình không nguyện quay lại trong vỏ kiếm bên hông Lâm Du Nhạn.
Giang Bắc Nhiên xem hết một màn như thế rồi gật đầu khích lệ:
"Xem ra ngươi đã thuần phục được nó rồi."
"Nào có, chỉ là quan hệ chúng ta càng thêm thân mật mà thôi, đúng không Tiêu nhi?"
Một lát sau, Bạch Vụ Kiếm phát ra một tiếng kiếm minh, xem như đồng ý với câu nói này.
Giang Bắc Nhiên xem xong thì mỉm cười, cảm thấy Lâm Du Nhạn cũng có chút bản lĩnh.
'Cũng không biết nàng dùng biện pháp gì nữa.' Giang Bắc Nhiên đi dạo một vòng quanh phủ đệ, cũng định ra bản thân nên bày bố kết giới bản tâm thế nào.
Giang Bắc Nhiên đã có kinh nghiệm bố trí kết giới bản tân, lần này hắn đã chuẩn bị bày bố một kết giới bản tâm hoàn thiện hơn.
Ban đêm, Giang Bắc Nhiên nổi lửa làm xiên nướng, mùi thơm cay nồng kích thích Lâm Du Nhạn không ngừng nuốt nước miếng.
Đã rất lâu rất lâu nàng chưa từng ăn đồ do sư huynh làm gì, việc này khiến Lâm Du Nhạn không khỏi nhớ lần đầu tiên nàng có ấn tượng với sư huynh, chẳng phải cũng là chén cháo hoa bình thường không có gì lạ ư.
Nhưng chén cháo hoa kia không chỉ khiến thân thể của nàng ấm áp hơn mà hơn nữa còn sưởi ấm lòng nàng.
"Cầm lấy."
Giang Bắc Nhiên cầm một thanh xiên nướng thịt dê vừa được làm xong đưa cho Lâm Du Nhạn.
"Đa tạ sư huynh."
Lâm Du Nhạn duỗi hai tay ra nhận lấy xâu nướng, trong bụng đã sớm nở hoa.
'Sư huynh làm bữa tối cho ta, ăn xong hẳn sẽ dắt tay nhau tản bộ tiêu thực, cách việc kết hôn còn xa sao?’ Lâm Du Nhạn vừa tưởng tượng vừa cắn một miệng thịt dê nướng.
"Ăn thật ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận