Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 261: Băng Linh Đan

"Mệnh lệnh của sư huynh tự nhiên cao hơn hết thảy.” Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu:
"Sau khi luyện thành Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, ngươi có cảm giác gì không?"
Cố Thanh Hoan nghe xong thì chắp tay đáp:
"Khi chưa luyện thành Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, ta thường xuyên cảm thấy huyền khí không đủ, không cách nào đánh hoàn chỉnh một bộ chiêu thức. Nhưng từ khi luyện thành Chân Nguyên Thiên Cảm Giác, ta có thể cảm giác được linh khí bắt đầu tụ tập vào thân thể của mình. Dù bây giờ vẫn chưa lộ rõ nhưng ta tin, chỉ cần kiên trì tu luyện tiếp, huyền khí trong cơ thể ta sẽ không ngừng được nạp đầy.” "Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, lấy một bình sứ màu lam từ trong Càn Khôn giới ra ném cho Cố Thanh Hoan.
Thấy Cố Thanh Hoan đưa tay tiếp được, Giang Bắc Nhiên nói:
"Đây là Băng Linh Đan, ta cảm thấy lúc ngươi luyện công thể, nội nhiệt cao. Lâu dài sẽ khiến thân thể tổn thương. Băng Linh Đan này có thể giúp ngươi làm dịu đi."
"Đa tạ sư huynh!"
Cố Thanh Hoan trả lời rành mạch.
Với hắn mà nói, khó khăn lớn nhất khi luyện tập Chân Nguyên Thiên Cương Quyết là nội nhiệt không ngừng tăng cao khiến hắn khó lòng tập trung, thân thể vô pháp chống cự qua thời gian dài, dẫn đến hiệu suất luyện tập của hắn sẽ giảm. Bây giờ được sư huynh ban cho Băng Linh Đan, tình huống này rốt cục cũng được cải thiện.
Cố Thanh Hoan cất Băng Linh Đan đi, lần nữa chắp tay nói:
"Mặt khác Thanh Hoan còn có chuyện muốn bẩm báo."
"Nói đi."
"Ba ngày trước Ngô sư huynh vào Quy Tâm các nói muốn bế quan tu luyện một thời gian. Đoán chừng ít nhất cũng phải đợi một tuần."
Quy Tâm các...
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu, Quy Tâm các ngoại trừ là một trong những nơi quan trọng của Quy Tâm tông còn là nơi cất giữ công pháp tầm trung nữa. Lần này Ngô Thanh Sách đi vào cũng có thu hoạch không nhỏ.
"Được, ta đã biết."
Giang Bắc Nhiên nói xong lại lấy hai viên đá nhỏ từ trong Càn Khôn giới ra:
"Luyện công xong thì nhanh về nghỉ ngơi đi."
Nói xong lại tiếp tục dùng hòn đá nhỏ bày trận.
"Vâng, Thanh Hoan cáo lui."
Cố Thanh Hoan chắp tay với Giang Bắc Nhiên xong thì đi xuống núi.
Giang Bắc Nhiên bày đại trận hộ sơn xong, sau đó tới nơi tu luyện đầu tiên của mình.
Hắn ngắm hoa, nhìn trúc, lại thăm các tiểu khả ái ở hậu viện, phát hiện chúng đều được Cố Thanh Hoan chiếu cố rất tốt, không cần hắn hao tổn nhiều tâm trí.
Cho các tiểu khả ái ăn chút đồ ăn xong, Giang Bắc Nhiên trở lại phòng ngủ nằm lên giường.
Giang Bắc Nhiên duỗi lưng một cái thì cảm khái:
"Hô ! vẫn là nằm trên giường của mình thoải mái nhất."
Ừm! ?
Thông qua giường của mình, Giang Bắc Nhiên liên tưởng đến giường của khách sạn hôm qua, sau đó nghĩ đến khách sạn, sau đó lại...
Khổng Thiên Thiên.
Giang Bắc Nhiên rốt cục cũng nhớ ra mình quên cái gì. Mộc Dao bị Tam thúc nàng dẫn đi, đoán chừng cũng không về về khách sạn. Nói cách khác, khả năng cao hiện tại Khổng Thiên Thiên vẫn đang ở khách sạn chờ họ.
Bất quá Mộc Dao hẳn sẽ nghĩ biện pháp đón Khổng Thiên Thiên về a.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Được rồi, ngày mai vẫn nên đi xem một chút.
Mặc dù vẫn không đáp ứng với thỉnh cẩu bái sư của Khổng Thiên Thiên, nhưng tốt xấu gì người ta cũng gọi hắn là tiên sinh, cứ như vậy bỏ nàng lại Lạc Hà trấn cũng rất đáng thương.
Quyết định xong, Giang Bắc Nhiên cấp tốc tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị xuống núi thì đột nhiên nghĩ đến hắn chưa dùng thử Quyển Vân Đồng, không bằng nhân cơ hội này trải nghiệm một chút.
Thế là Giang Bắc Nhiên lấy Quyển Vân Đồng ra thổi một cái, một đám mây lớn cấp tốc thành hình.
Giang Bắc Nhiên chui vào trong mây, phát hiện không gian bên trong còn lớn hơn hắn tưởng. Chỗ này mây mù lượn lờ như tiên cảnh.
"Lên."
Giang Bắc Nhiên vừa nghĩ, đám mây đã nghe lời bay lên.
Chờ đến bay lên cao rồi, Giang Bắc Nhiên liền điều khiển nó bay tới Lạc Hà trấn.
Một giây sau, một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng hắn, lúc di chuyển hắn không cảm thấy quá nhanh nhưng nếu nhìn xuống cảnh sắc bên dưới, Giang Bắc Nhiên hiểu mình đi di chuyển với tốc độ viễn trình.
Cuối cùng không đến một khắc, đám mây đã tới trên không Lạc Hà trấn, việc này khiến Giang Bắc Nhiên có cái nhìn hoàn toàn mới với món pháp bảo này.
Xem ra nó hoàn thành rất tốt nhiệm vụ che giấu khí tức, mà tốc độ cũng rất nhanh.
Giang Bắc Nhiên lệnh cho đám mây hạ xuống một mảnh đất trống rồi đi tới khách sạn.
"Đông đông đông."
Giang Bắc Nhiên giơ tay lên gõ cửa ba cái.
Tiếp đó không đợi hắn kịp buông tay xuống, cửa phòng đã được mở ra.
"Tiên sinh!"
Khổng Thiên Thiên ngạc nhiên hô:
"Ngài trở lại rồi! Ta đã một đêm không ngủ, một mực chờ ngươi về."
Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy Khổng Thiên Thiên có chút đáng thương:
"Đi vào trước đi."
"Được."
Khổng Thiên Thiên cao hứng đóng cửa lại rồi đi vào phòng cùng Giang Bắc Nhiên, nàng rót cho đối phương chén trà, mở miệng hỏi.
"Tiên sinh, ngươi có thể nói ta biết Ngưu Tử là gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận