Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 768: Thứ Ba

So với đại sảnh đầy kim ngọc của Hằng Nhã trai, Thái Ất quán trông có vẻ huyền học hơn, từ cách bài trí có thể nhận ra, chủ nhân nơi này là một người tinh thông phong thủy.
Hai chữ nhân trước trong phong thủy đại diện cho thiên đạo, hai chữ nhân sau đại biểu cho địa đạo.
Cho nên, đơn giản mà nói, phong thuỷ coi trọng nhất là con người hài hòa với thiên địa.
Có câu gọi là thuận thiên giả xương, nghịch thiên giả vong, đương nhiên, không tính nhân vật chính.
Ngũ Hành là thiên địa chi lực con người thường tiếp xúc trong sinh hoạt hằng ngày.
Ví dụ phòng khách thuộc kim, phòng ngủ thuộc thổ, phòng bếp thuộc hỏa, nhà xí thuộc thủy, thư phòng thuộc mộc các loại.
Sở dĩ nói vừa lên lầu hai là biết chủ nhân tinh thông phong thủy, vì nơi này khoáng đạt, ánh sáng sung túc, trang trí hoa lệ, trông có bài bản hơn những nơi khác nhiều.
Mà phòng khách thuộc kim, kim có tính chất lộng lẫy chói mắt, cho nên bố cục cần chú trọng ánh sáng.
Không chỉ vậy, có rất nhiều chi tiết trong phòng khách được bày trí cực kỳ hoàn mỹ, mà thủy và kim không hợp, cho nên trong phòng khách không có bất kỳ thứ gì mang tới cảm giác ẩm ướt nhỏ hẹp cả.
Khi Giang Bắc Nhiên đang đánh giá phòng khách trên lầu hai thì Lục Dương Vũ cũng lẩm bẩm.
"Giậm chân ba cương, gánh nước, lửa vượng, sinh kim vận... Ân, quả nhiên là người am hiểu trận pháp."
Lục Dương Vũ ngồi lên chủ nhân vị, tháo mũ rộng vành xuống, cười nói:
"Các vị tùy tiện ngồi, tùy tiện ngồi a."
Lúc này Giang Bắc Nhiên cũng không tính giấu tài, trực tiếp ngồi vào giữa trận nhãn của phòng khách, xem như hài hòa với Lục Dương Vũ đang ngồi ở chủ vị.
Vừa ngồi xuống, Giang Bắc Nhiên liền phát hiện Lục Dương Vũ đang mở đôi mắt vốn đang đóng chặt nhìn mình.
'Màu xám...' Không sai, khi Lục Dương Vũ mở mắt ra, hắn không có con ngươi, cũng không có tròng mắt, chỉ là một màu xám thâm thúy không gì sánh được.
Lục Dương Vũ nhìn Giang Bắc Nhiên, mỉm cười rồi mở miệng nói:
"Tiểu hữu quả nhiên có bản lãnh, khó trách có thể khiến Cao quán trưởng tự mình dẫn ngươi tới gặp ta."
Lục Dương Vũ nói xong, lần nữa nhắm mắt lại, trở thành đại thúc hòa ái lúc trước.
Mặc dù có chút hiếu kỳ vì sao khi nãy Lục Dương Vũ bỗng mở ‘mắt’ nhìn mình nhưng Giang Bắc Nhiên không hỏi, chỉ cười đáp:
"Lần này sở dĩ xin nhờ Cao quán trưởng dẫn ta đến bái phỏng là vì có chút chuyện trên phương diện trận pháp muốn thỉnh giáo ngài một hai."
"Lĩnh giáo thì không dám nhận, nếu các hạ có thể khiến Cao quán trưởng và Thi phủ chủ tự mình dẫn tới, tất nhiên có bản sự hơn người, nói không chừng cuối cùng là ta phải lĩnh giáo ngươi đấy chứ."
"Lục quán chủ khách khí rồi."
Sau một lúc hàn huyên, Cao Lan Văn thấy Giang đại sư đã và Lục Dương Vũ đã làm quen xong, nàng bèn đứng dậy nói với Giang Bắc Nhiên:
"Nếu nơi này không còn việc của ta, ta trước xin phép cáo lui."
Nghe giọng điệu và cách nói của Cao Lan Văn, Lục Dương Vũ không khỏi nhíu mày.
Cao Lan Văn là người nổi danh cao ngạo nhất trong Linh Lung phường, giờ phút này vậy mà điệu thấp với người trẻ tuổi này như thế?
‘Hít... Phải nghĩ cách để tiểu tử này dạy ta một chút mới được.' Thấy Cao Lan Văn thức thời như vậy, Giang Bắc Nhiên cũng hài lòng gật đầu, gật đầu nói:
"Được rồi, đi thôi."
Thấy Cao Lan Văn rời đi, Thi Hoằng Phương cũng tính đi theo, chỉ là hắn còn có trách nhiệm ‘đi cùng’ Giang Bắc Nhiên nên trong lúc nhất thời có chút tiến thối lưỡng nan.
Giang Bắc Nhiên thấy thế bèn nói:
"Tiền bối, nếu ngươi có chuyện quan trọng cần làm, vãn bối xin phép ở lại nơi này đợi một lúc.” Thi Hoằng Phương nghe xong, tuy có chút do dự nhưng nghĩ tới Giang Bắc Nhiên là thượng khách của lão tổ tông, đi lại tự do ở Linh Lung phường hẳn cũng chẳng phải việc lớn gì, dù lão tổ tông có biết chắc cũng không trách tội hắn.
Thi Hoằng Phương nghĩ xong thì gật đầu nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vậy ta không quấy rầy các ngươi đàm luận, khi nào ngươi muốn đi thì báo ta một tiếng."
"Vâng, tiền bối đi thong thả."
Thi Hoằng Phương gật đầu, từ biệt Lục Dương Vũ xong mới đi xuống lầu.
Chờ Thi Hoằng Phương rời đi rồi, Lục Dương Vũ đột nhiên cười nói với Giang Bắc Nhiên:
"Lợi hại, lợi hại, ta ở Linh Lung phường đã 30 năm, ngươi là người lợi hại nhất ta từng gặp a, ngay cả ta cũng không thể không nói lời bội phục a."
"Lục quán chủ, cớ gì lại nói lời này?"
"Một, có thể khiến Cao Lan Văn vui vẻ phục tùng, chứng tỏ trên phương diện luyện ngọc ngươi hơn nàng. Chỉ riêng một điểm này đã đủ gọi ngươi là kỳ tài. Hai, nàng đã dẫn ngươi tới tìm ta, nói rõ ngươi cũng có tài nghệ trên phương diện trận pháp, bằng không sẽ không tới tìm ta. Thứ ba nha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận