Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 385: Sắc Dụ

Cảm thụ được bả vai đau đớn, biểu lộ Đặng Tương Hàm vẫn không có biến hóa gì lớn:
"Không biết hoàng thượng... Muốn thiếp thân nói gì?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong cười một tiếng, buông bả vai Đặng Tương Hàm ra:
"Muốn dùng sắc đẹp giải quyết vấn đề, đây là chuyện chỉ có người hạ phẩm mới nghĩ ra.” "Nhưng bình thường cũng là hữu hiệu nhất."
Đặng Tương Hàm đáp.
"Cũng đúng."
Giang Bắc Nhiên cười một tiếng, ngồi xuống long án bên cạnh:
"Mặc vào đi, trong cung lạnh."
"Tuân chỉ."
Đặng Tương Hàm nói xong thì mặc áo vào.
Giang Bắc Nhiên càng thêm hứng thú, hiếu kỳ về vở kịch lần này.
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Bắc Nhiên, Đặng Tương Hàm thẹn thùng nói:
"Áo bào này không dễ mặc, xin hoàng thượng giúp thiếp thân."
Nhìn Đặng Tương Hàm cố gắn biểu lộ, Giang Bắc Nhiên nói:
"Không dễ mặc a? Được, trẫm tìm nô tài tới giúp ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong muốn hô thì Đặng Tương Hàm vội ngăn lại lại:
"Không cần..."
Giang Bắc Nhiên nghiêng đầu đánh giá Đặng Tương Hàm:
"Nguyên lai ngươi vẫn biết xấu hổ, trẫm còn tưởng ngươi không biết chứ."
"Thiếp thân chỉ muốn hiến thân cho hoàng thượng, không muốn bị..."
"Không cần giải thích cùng trẫm, mặc vào đi."
Chờ Đặng Tương Hàm mặc xong, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ngươi cảm thấy thân thể của ngươi đáng giá để trẫm mạo hiểm lớn như vậy, đi cứu cha mẹ của ngươi?"
"Nếu hoàng thượng thích sẽ thành đáng giá thôi."
"Ha ha ha, ngươi rất tự tin."
Nói xong, ánh mắt Giang Bắc Nhiên run lên:
"Cái kia, hiện tại trẫm xác định với ngươi, thân thể của ngươi không đáng giá."
Thấy Đặng Tương Hàm còn muốn mở miệng, Giang Bắc Nhiên lại ngắt lời:
"Cộng thêm những muội muội kia của ngươi cũng không đáng."
Lúc này Đặng Tương Hàm mới cúi đầu xuống, một hồi lâu mới mở miệng nói:
"Không phải thiếp thân tự tin, chỉ là thiếp thân không còn gì cả, chỉ còn tấm thân này để đánh cược thôi..."
Ban đầu Giang Bắc Nhiên cảm thấy Đặng Tương Hàm chiêu cởi quần áo này có chút ngu xuẩn, nhưng nghĩ kỹ một chút, sắc dụ thật sự là biện pháp một vốn bốn lời. Cổ kim nội ngoại trước giờ, biết bao anh hùng hào kiệt đã ngã xuống vì chữ sắc này.
Dù sao thử một chút cũng không thiệt gì, tại sao không thử?
"Vậy bây giờ ngươi thua cuộc rồi, bước kế tiếp định làm thế nào?"
Giang Bắc Nhiên có chút hiếu kỳ hỏi.
Đặng Tương Hàm ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, cảm thấy cách nói chuyện của người trước mắt khác hẳn với những người nàng từng gặp, khiến một tia tự tin trong lòng nàng dao động.
Đặng Tương Hàm rất có tự tin với vẻ ngoài của mình. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều sống trong tiếng ca ngợi, rất nhiều quan viên biết không thể nhìn thẳng công chúa nhưng vẫn nhịn không được lén nhìn nàng vài lần.
Cho nên nàng rất tự tin, một khi mình tự cởi quần áo, vị tân hoàng trước mắt dù không háo sắc thì cũng mềm mỏng hơn, ít nhất cũng sinh phần thương tiếc.
Nhưng đối phương lại chẳng coi dung mạo nàng ra gì, thậm chí chỉ xem nàng như một món đồ chơi thú vị mà thôi.
Khó trách được ma đầu kia chọn làm hoàng đế... Quả nhiên không giống bình thường.
"Không nói gì?"
Giang Bắc Nhiên trừng mắt nhìn Đặng Tương Hàm:
"Vậy để trẫm nghĩ thay ngươi, ban đầu ngươi nói về chuyện không thể thực hiện là cứu cha ngươi, kỳ thật lại cò kè mặc cả như đi chợ, khiến ta căn bản không biết ngươi muốn bán bao nhiêu tiền, sau đó sẽ nắm bắt cơ hội kiếm thêm lợi ích cho mình.” "Đương nhiên, nếu đối phương đồng ý với cái giá trên trời này của ngươi, cũng xem như thu hoạch ngoài ý muốn."
Đặng Tương Hàm nghe xong không chút do dự, trực tiếp khom người:
"Bệ hạ thánh minh."
"Như vậy, nếu trẫm đã không muốn cò kè mặc cả cùng ngươi, vậy không phải ngươi nên nói ra mục đích thật sự à?"
Trầm tư một lát, Đặng Tương Hàm quỳ trên đất nói:
"Hoàng thượng anh minh thần võ, thiếp thân vạn phần kính nể. Thiếp thân không cầu gì khác sự tình, chỉ muốn cầu hoàng thượng bảo vệ mẹ con chúng ta bình an."
"Nếu ngươi chỉ muốn bình an, vậy không cần phì sức như thế, về Dục Tú cung tìm mẹ ngươi đi, trẫm có thể để các ngươi an tâm sống tiếp."
"Bệ hạ trạch tâm nhân hậu, thiếp thân thật sự biết ân, chỉ sợ Ân giáo chủ sẽ không buông tha thiếp thân."
Dù không biết vì sao Đặng Tương Hàm nghĩ vậy, nhưng Giang Bắc Nhiên ở chung với Ân Giang Hồng lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa thăm dò được tính tình lão đầu kia.
Lão già kia đích thật là Tiếu Diện Hổ, một khắc trước còn Bắc Nhiên, Bắc Nhiên kêu thân thiết, trái một câu bản tôn coi trọng ngươi, phải một cái nữ nhi lão phu giao cho ngươi.
Nhưng quay người thì phái người đến thăm dò hoàng cung vào ban đêm.
Nếu không được hệ thống nhắc nhở, dưới tình huống hắn đụng độ thích khách, chẳng phải sẽ bại lộ thực lực, lão già kia làm gì tiếp thì khó nói.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hẳn Đặng Tương Hàm cũng nhận ra Ân Giang Hồng thay đổi thất thường. Đồng thời cũng biết mình bị đưa về hoàng cung là vì có giá trị lợi dụng, nếu phần giá trị này không còn, Ân Giang Hồng có buông tha cho nàng không vẫn là một vấn đề nhức nhối.
"Ngươi cảm thấy trẫm không bảo vệ được ngươi?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Nghe xong, Đặng Tương Hàm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, ngẩng đầu đáp:
"Thiếp thân sợ là hoàng thượng ngài cũng biết tự thân khó đảm bảo."
Nói xong câu đó, Đặng Tương Hàm còn tưởng đối phương sẽ tức giận, nhưng không ngờ hoàng thượng lại không có chút phản ứng nào, còn thảnh thơi rót cho mình một chén trà.
"Thú vị."
Giang Bắc Nhiên làm dấu xin mời:
"Bắt đầu biểu diễn đi."
Đặng Tương Hàm đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu, chậm rãi mở miệng:
"Hoàng thượng, ngài cho là Ân Giang Hồng sẽ để người thông minh như ngài ngồi trên hoàng vị?"
"Ồ? Hai người chúng ta gặp mặt không lâu, ngươi đã xác định trẫm là người thông minh?"
"Có thể tồn tại trong loạn thế, được lưỡng đạo tán thành, ngồi lên hoàng vị, qua hai tháng vẫn bình an. Đây là chuyện chỉ có người thông minh mới có thể làm được."
"Cha ngươi có thông minh không?"
Đặng Tương Hàm nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn rất mau đáp lại:
"Dù chỉ là một hồi, nhưng thiếp thân có thể nhìn ra hoàng thượng nhận được sự tán thành của lưỡng đạo. Chỉ một điểm này, cha ta đã không cách nào đánh đồng được với ngài."
"Trẫm ngược lại cảm thấy cha ngươi thật thông minh. Đáng tiếc, vận khí không tốt lắm, thất bại trong gang tấc."
Nhấp một hớp trà nóng, Giang Bắc Nhiên để ly xuống cười nói:
"Mặt khác, câu nói vừa rồi của ngươi là đang khích bác quan hệ của trẫm cùng Ân giáo chủ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận