Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 296: Hồng Thiên Thụy

Nghe tới chỗ Diệp Phàm vẫn nhất quyết thực hiện ước hẹn ba năm, Giang Bắc Nhiên cảm nhận được quyết tâm như sắt đá của đối phương, không bằng nói lòng Diệp Phàm đã như tro nguội.
Chuyện từ hôn chẳng khác nào gỗ nổi với người chết chìm, nếu không còn gỗ như, hắn sẽ chẳng còn mục đích để sống.
Từ thiên tài biến thành phế vật, cảm giác chênh lệch này không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Bởi vì cái gọi là từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó, nếu vẫn luôn ở dưới tầng chót, dù bất mãn với cuộc sống thì vẫn có thể sống tiếp được.
Chỉ khi nào từng đặt chân lên đỉnh núi, được chứng kiến phong cảnh nơi đó, muốn quay đầu lại sẽ rất khó.
Hiện tại Diệp Phàm đang nằm trong tình huống này, nếu không có chuyện gì đó chèo chống, chỉ sợ hắn thật sự sẽ trở thành một cái xác không hồn.
Chờ Ngô Thanh Sách hồi báo xong, Giang Bắc Nhiên mới hỏi:
"Biết tiếp xuống nên làm thế nào chưa?"
Nghĩ đến cẩm nang màu xanh mà sư đệ Thanh Hoan đưa cho mình, Ngô Thanh Sách chắp tay nói:
"Xin sư huynh yên tâm, Thanh Sách đã."
"Ồ?"
Nghe được câu trả lời này, Giang Bắc Nhiên cảm thấy rất ngoài ý muốn. Dù sao đổi lại là bình thường, Ngô Thanh Sách khẳng định sẽ trả lời, xin sư huynh dạy ta.
Rốt cục cũng chịu tự mình động não rồi.
Vui mừng vỗ bả vai Ngô Thanh Sách, Giang Bắc Nhiên nói:
"Tốt, sư huynh chờ mong biểu hiện của ngươi."
Nói xong thì biến mất.
… Sáng sớm, Ngô Thanh Sách cùng người của Diệp gia ăn cơm với nhau.
Ngô Thanh Sách nhấp một ngụm cháo hoa, thầm than không ngon bằng sư huynh nấy rồi nhìn về phía Diệp Lăng Thiên mở miệng nói:
"Diệp lão gia, vãn bối lúc đến phát hiện Tập Nguyên trấn không hổ là trấn đứng nhất Tứ Bàn quận, quả nhiên phi thường náo nhiệt."
Diệp Lăng Thiên nghe xong cười trả lời:
"Thật sự rất náo nhiệt a."
Nói xong, Diệp Lăng Thiên nhìn về phía Diệp Tu Đức:
"Lão nhị, ăn điểm tâm xong ngươi để Sóc nhi bồi Thanh Sách đi lên trấn dạo chơi, để người trẻ tuổi chúng làm quen với nhau.” Diệp Tu Đức nghe xong thì buông bát xuống đáp:
"Vâng phụ thân, hài nhi đã biết."
Mắt bước đầu trên cẩm nang đã thành công, Ngô Thanh Sách chắp tay nói với Diệp Lăng Thiên:
"Đa tạ Diệp lão gia."
"Thanh Sách khách khí, đều là chuyện nên làm."
Nói xong thì vào vỉ hấp trên bàn:
"Bánh bao Dương Tô này nên ăn lúc còn nóng, ngươi dùng thử xem.” "Đã ăn thủ rồi, hương vị rất tốt."
"Tốt, thích thì ăn nhiều một chút a."
...
Dưới bầu không khí hài hòa này, Ngô Thanh Sách ăn xong liền được Diệp Sóc dẫn lên trấn chơi.
Trên đường đi Diệp Sóc dẫn Ngô Thanh Sách tới rất nhiều nơi xa hoa trên trấn, cũng thừa cơ xin Ngô Thanh Sách chỉ giáo ít nhiều về phương diện tu luyện.
Cứ như vậy, cả hai đi dạo đến giờ Thân, dưới sự gợi ý của Ngô Thanh Sách, họ tiến vào Đào Cư khách sạn.
Nhìn người xếp hàng dài trước cửa khách sạn, Ngô Thanh Sách mở miệng nói:
"Diệp huynh, khách sạn này náo nhiệt ghê, hẳn là khách sạn tốt nhất trên Tập Nguyên trấn nhỉ?” Nghe Ngô Thanh Sách nói xong, Diệp Sóc ngơ ngác không trả lời.
Đào Cư khách sạn? Từ lúc nào Tập Nguyên trấn có thêm một cái khách sạn thế này chứ?
Tuy nói gần nhất vì chuyện từ hôn nên đã có một đoạn thời gian Diệp Sóc chưa dạo trấn, cơ mà cùng lắm chỉ một tuần thôi, sao tự nhiên lòi ra một cái khách sạn lạ quắc nhỉ. Khi hắn tới nhìn sơ qua, thấy được bên trong ngồi không ít danh lưu trên trấn thì càng thêm khó hiểu.
Trước kia không phải những người này đều tới khách sạn lớn nhất à? Sao bây giờ lại tới đây?
"Diệp huynh?"
Thấy Diệp Sóc sửng sốt, Ngô Thanh Sách hô nhỏ.
Lúc này Diệp Sóc mới kịp phản ứng:
"Không dối gạt gì Ngô huynh nói, đây là lần đầu ta nghe tới cái tên Đào Cư này, cũng thật kỳ quái, không biết nó ở đâu chui ra.” Ngô Thanh Sách nghe xong thì không khỏi tươi cười nói:
"Cái tên này nghe thật thú vị. Diệp huynh, không bằng chúng ta vào trong ngồi một chút?"
Tuy Diệp Sóc có chút bài xích chỗ nhiều người nhưng vẫn kiên trì nhận lời:
"Nếu Ngô huynh đã có nhã hứng, vậy chúng ta liền vào xem thôi.” "Xin mời."
Trong lúc hai người đang xếp hàng thì một thanh âm truyền tới:
"Đây không phải đại thiếu nha Diệp gia à, đã lâu không thấy a."
Thanh âm rõ ràng nhấn mạnh mấy chữ Diệp gia, khiến người xung quanh đều nhìn lại.
Diệp Sóc thầm than oan gia ngõ hẹ rồi quay người lại:
"Hồng Thiên Thụy, ngươi bớt gây chuyện với ta đi."
"Ôi! Ta chỉ đang chào hỏi với Diệp đại thiếu ngài thôi mà. Sao lại thành gây chuyện rồi. Diệp gia các ngươi bị từ hôn cũng đừng trút lên đầu ta chứ?” Nghe Hồng Thiên Thụy lời như thế, Ngô Thanh Sách cũng xem như hiểu gần đây người Diệp gia có bao nhiêu khó chịu rồi.
"Hồng Thiên Thụy! Ta thấy ngươi là ngứa da rồi!"
Mặc dù vừa rồi khi nói chuyện với Ngô Thanh Sách, Diệp Sóc khách khách khí khí nhưng kỳ thật hắn rất nóng tính, bằng không hôm qua cũng chẳng đề nghị luận bàn trong lần đầu gặp mặt Ngô Thanh Sách.
"Thế nào, muốn đánh a? Ta phụng bồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận