Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 759: Tự Do Phát Huy

Kỳ thật sách trận pháp cũng không khó viết, Giang Bắc Nhiên nhanh tay chuẩn bị liền mấy bản, nhờ có Lệ Phục Thành mà hắn cũng xem như có duyên với trận pháp.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không để người khác cảm thấy sách này dễ viết, vì thế vào ngày đi làm ‘thứ hai’, Giang Bắc Nhiên đã có thể trốn việc.
Dù sao hiện tại hắn làm việc trực tiếp với lãnh đạo, xin nghỉ phép cũng không quá khó a.
"Ha ha ha! Rốt cục ta cũng rút được Tiểu Long Nữ!"
Thi Phượng Lan cười lớn một tiếng rồi đặt lá bài lên bàn.
"Bởi vì ta trên trận có Dương Quá, đánh ra Tiểu Long Nữ có thể phát động song kiếm hợp bích, trực tiếp tiêu diệt Trương Vô Kỵ của ngươi!"
"Vận khí không tệ à."
Giang Bắc Nhiên vốn nghĩ Thi Phượng Lan sẽ không có Tiểu Long Nữ, ai ngờ nàng lại rút trúng.
Ai, lợi hại a.
Giang Bắc Nhiên thở dài, bỏ bài xuống:
"Ta nhận thua."
"Ha ha ha ha! Ta thắng rồi!"
Thi Phượng Lan cười lớn hô.
"Suỵt... Ta đã nói với ngươi cái gì?"
Giang Bắc Nhiên cau mày nói.
"A a, không được để người khác biết chúng ta đang lén đánh bài."
Thi Phượng Lan nói xong, vội che miệng của mình lại, cố gắng đè thấp thanh âm rồi nhỏ giọng nói:
"Nữa nữa, ván này ta cho ngươi xem thử cái gì gọi là uy lực thẻ tổ đội!” Giang Bắc Nhiên là lắc đầu, cất nhân vật củ mình đi:
"Hôm nay đã hết thời gian đánh bài rồi, ta còn có chuyện phải làm."
"Ai ai ai!"
Nhìn Giang Bắc Nhiên đứng lên, Thi Phượng Lan vội hô:
"Đừng mà! Tiểu Bắc Nhiên, chơi thêm lần nữa đi, một ván nữa thôi!"
"Không, nói được làm được, xong dẫn ta tới phi phủ của ngươi đi."
"Ô ! ".
Thi Phượng Lan quệt miệng rồi lấy phi phủ từ trong Càn Khôn giới ra, dẫn Giang Bắc Nhiên vào trong đó.
Từ sau khi ngồi phi phủ, Giang Bắc Nhiên mãi vẫn nhớ chỗ tốt của nó, phương tiện giao thông này vừa an toàn lại nhanh gọn, đây là một trong những thứ dù nằm mơ hắn cũng muốn có.
Nếu có được nó, hắn sẽ không cần sợ lo lắng như lần bị giữ lại trong Mộc linh mạch khi trước.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên biết, bằng với năng lực hiện tại của hắn, hắn vẫn chưa thể chế tạo phi phủ cao cấp như vậy, nhưng nghiên cứu một hai thì vẫn được chứ. Dù sao hắn thật sự không hiểu cách vận hành của cái này.
Vào phi phủ rồi, Giang Bắc Nhiên nói với Thi Phương Lan một câu ‘không được phép quấy rầy’ rồi đi lên một căn phòng trên lầu hai.
Thi Phương Lan buồn bực ngồi lên ghế xem mấy lá bài.
Lúc này, ở Linh Huyễn Tháp, Thi Hoằng Phương đi vào một bờ biển, nhìn một đám thiếu nữ tuổi trẻ đang cùng nghịch nước với lão tổ tông thì hành lễ nói.
"Bái kiến lão tổ tông."
Thi Hồng Vân đang dùng huyền khí té nước với chúng nữ nhân thì quay đầu lại hỏi:
"Làm sao rồi?"
"Đúng như lão tổ tông sở liệu, Giang Bắc Nhiên thật sự là kỳ tài thiên hạ không xuất thế."
"Ồ?"
Thi Hồng Vân ôm chầm lấy thiếu nữ quần áo đã ướt đẫm, hôn một cái rồi hỏi:
"Sao lại gọi là kỳ tài thiên hạ?"
"Chỉ mới gặp mặt có một lần mà Cao Lan Văn đã phục tùng sau khi nhìn thấy kỹ nghệ luyện ngọc của hắn, thậm chí còn từ bỏ tư thái, mong được thỉnh giáo Giang Bắc Nhiên."
"Cao Lan Văn ư?"
Thi Hồng Vân nói xong thì đột nhiên cười ha hả:
"Thú vị, thú vị, tiểu tử kia đã làm gì mà khiến nàng như thế?"
"Hồi lão tổ tông, thế tôn không quá am hiểu về luyện ngọc, chỉ biết được chút da lông thôi. Dường như Giang Bắc Nhiên đã dung hợp được thuật luyện ngọc và trận pháp, khiến luyện ngọc tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới, việc này khiến Cao Lan Văn thán phục vô cùng."
"Tộc thánh, thịt nướng chín rồi."
Lúc này, một thiếu nữ cầm hai khối thị Lân thú to lớn đi tới và hô.
"Ngoan a."
Thi Hồng Vân dung một tay kéo thiếu nữ vào trong ngực, nhận lấy khối thịt nướng trong tay nàng và vứt đi, hít hà thân thể thiếu nữ:
"Thịt nướng nào có ngon như Bích Nhi."
"Tộc thánh..."
Thiếu nữ được gọi là Bích Nhi thẹn thùng hô lên một tiếng, nhưng thân thể lại bày ra bộ dáng mặc người làm bậy.
Thi Hồng Vân giở trò xong, vừa xoa nắn thiếu nữ vừa nhìn Thi Hoằng Phương và nói:
"Đã là kỳ tài thì nên hảo hảo mà chiêu đãi, cả đời này bổn quân duyệt vô số người, tiểu tử này được xem là người đặc biệt nhất. Có lẽ tiếp tục điều tra hắn sẽ phát hiện được không ít chuyện thú vị.” 'Là người đặc biệt nhất ư! ?'.
Bốn chữ này khiến Thi Hoằng Phương có chút giật mình, người có thể khiến lão tổ tông dùng bốn chữ này để hình dung, không chút khóa trương thì đủ để thấy Giang Bắc Nhiên này thật sự hợp khẩu vị lão tổ tông rồi.
"Vâng, thế tôn đã chiêu đãi hắn ổn thỏa chu đáo."
"Ừm, được rồi, không cần nhìn chặt quá đâu, cứ để hắn tự do phát huy đi."
"Vâng!"
Lần này, Thi Hoằng Phương xem như đã hiểu rõ phân lượng của Giang Bắc Nhiên trong lòng lão tổ tông, đãi ngộ này còn cao hơn khách khanh nhiều, thậm chí còn có chút... Coi Giang Bắc Nhiên như người hợp tác với gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận