Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 117: Cái Hố Mới

Lựa chọn một: Trực tiếp cự tuyệt Thi Phượng Lan.
Ban thưởng: Linh Xà Bảo Kinh (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Uyển chuyển cự tuyệt Thi Phượng Lan.
Ban thưởng: Tinh La Huyễn Sách (Hoàng cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: Nhận quà.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Hử! ?
Giang Bắc Nhiên nhìn ba lựa chọn trước mắt thì không khỏi đau đầu.
Không thích hợp a...
Ở chung cùng hệ thống lâu như vậy, Giang Bắc Nhiên biết lúc cần tránh né, hệ thống mới đưa ra lựa chọn. Bây giờ đã có hai nhiệm vụ không cần hắn tránh nữa.
Giang Bắc Nhiên nhớ rõ, lần trước hệ thống “không theo sáo lộ ra bài” đã khiến hắn thiếu chút nữa rơi vào một cái hố to, bây giờ rõ ràng đang có một cái hố to đang chờ hắn.
Tuyệt đối có liên quan tới chuyện bên phía Yểm Nguyệt tông...
Chẳng qua lần trước cuối cùng hệ thống vẫn để hắn vòng qua cái hố to kia, cho nên Giang Bắc Nhiên tin tưởng lần này hẳn cũng có thể vòng qua.
Ân, chỉ cần ta đủ cẩn thận là được.
Chọn số ba, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói với Thi Phượng Lan:
"Nếu Thi đường chủ có thể tặng chút bảo vật phòng thân, đệ tử vô cùng cảm kích."
Thấy Giang Bắc Nhiên phản ứng như thế, Vu Mạn Văn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Ngạc nhiên vì Giang Bắc Nhiên mày dày mặt dạn muốn bảo vật, cũng ngoài ý muốn vì điều này.
Đúng là một đệ tử khiến người ta nhìn không thấy… Mặt khác, Thi Phượng Lan nghe Giang Bắc Nhiên trả lời như thế thì khóe miệng không khỏi kéo ra.
"Hắc hắc! Tiểu Bắc Nhiên muốn pháp bảo hộ thân đúng không?"
Thi Phượng Lan nói xong thì nhảy xuống ghế, hưng phấn xoa xoa tay:
"Vậy trước hết ngươi phải để bản đường chủ vui vẻ mới được."
"Khục!"
Thấy Thi Phượng Lan không giữ chút hình tượng nào, Vu Mạn Văn ho khan một tiếng.
Bả vai Thi Phượng Lan khẽ run lên, lúc này mới thu liễm một chút:
"Như vậy đi, nếu ngươi có thể dạy ta cách chơi vui hơn, ta sẽ đưa cho ngươi một kiện bảo bối thật tốt.” Giang Bắc Nhiên gật đầu, đáp:
"Được rồi, quyết định vậy đi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm điêu khắc.
"Được! Tới tới tới, nhìn Thiết Cái của ta đại sát tứ phương! Tiếp tục..."
Thi Phượng Lan vừa muốn ném xúc xắc ra thì thấy ánh mắt Vu Mạn Văn quét tới.
"Hắc hắc, chơi tiếp, chơi tiếp."
Dù Vu Mạn Văn biết trò Hiệp Khách Hành này không phải đánh bạc nhưng vẫn phải diễn tiếp vai mặt trắng này, như thế mới khiến Thi Phượng Lan tin Hiệp Khách Hành là đánh bạc.
"Ván cuối."
Vu Mạn Văn dựng thẳng ngón trỏ lên và nói, tiếp đó nàng dùng ngón trỏ này chỉ về phía Giang Bắc Nhiên:
"Còn ngươi nữa Giang Bắc Nhiên, không được tiếp tục dạy hư đường chủ của chúng ta."
"Vâng, đệ tử đã rõ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay, nhưng nói xong cũng lặng lẽ nháy mắt với Thi Phượng Lan, khiến nàng cười không ngừng.
Ban đêm, khi trở lại phòng nhỏ tại Lam Tâm đường của mình, Giang Bắc Nhiên lấy cuốn tâm pháp sư huynh tặng từ trong Càn Khôn ra.
Hôm qua hắn trở về quá trễ nên chưa kịp xem.
"Chân Nguyên Thiên Cương Quyết..."
Khẽ đọc tên tâm pháp một lần, Giang Bắc Nhiên chậm rãi lật tờ thứ nhất ra.
Sau chừng một nén nhang, Giang Bắc Nhiên đã hiểu được kha khá tâm pháp. Phát hiện tâm pháp trong cuốn sách này có thể nói là hoàn toàn tương phản với Quy Tâm Quyết.
Quy Tâm Quyết chủ yếu có tác dụng thu nạp linh khí của vạn vật và chuyển hóa thành huyền khí để cung cấp, nuôi dưỡng nhục thể. Mà Chân Nguyên Thiên Cương Quyết thì thiên về liều mạng để rèn luyện thân thể, luyện cho thân thể của mình có thể hấp thu được linh khí, thậm chí chính bản thân cũng có thể sinh ra linh khí.
Không ngờ còn có dạng tâm pháp này...
Huyền Long đại lục, tông phái lớn nhỏ san sát, không quản phạm vi thế lực lớn nhỏ, thực lực cao thấp thế nào. Mỗi nhân vật khai tông lập phái hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tâm pháp hoặc chiêu thức tự mình sáng tạo. Có thể nói tâm pháp nhiều vô kể, nói dễ nghe là trăm hoa đua nở, nói khó nghe chút là một nồi lẩu thập cẩm.
Có chút tâm pháp ban đầu luyện thì không có gì nhưng luyện lâu có thể khiến kinh mạch bị đứt gãy. Có chút tâm pháp còn tuyệt hơn, tổng cộng chia làm chín tầng, kết quả tầng thứ nhất là điểm lợi hại nhất của tâm pháp, càng về sau càng yếu.
Cho nên, rất nhiều người dù nhảy xuống vách núi đạt được bí tịch cũng không dám luyện ngay, rất sợ luyện vào sẽ chết do không hợp.
Nhưng đối với Lục sư huynh, Giang Bắc Nhiên vô cùng yên tâm, hắn tin tâm pháp sư huynh đưa mình chắc chắn đã được tìm hiểu kỹ, hắn có thể yên tâm mà luyện.
Sư huynh có lòng a, vậy mà có thể tìm được một bản tâm pháp khác biệt hoàn toàn với Quy Tâm Quyết, là vì sư huyneh nghĩ Quy Tâm Quyết không thích hợp ta, ngược lại với Quy Tâm Quyết ta sẽ tìm được chỗ đột phá...
Khép sách lại, Giang Bắc Nhiên bỏ Chân Nguyên Thiên Cương Quyết vào lại Càn Khôn giới, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên rút một tấm ván gỗ từ dưới giường ra. Hắn bắt đầu suy nghĩ nên thiết kế “cách đánh bạc” mới thế nào.
"Đông ! ".
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì tiếng đập cửa vang lên. Không phải tiếng gõ cửa mà là âm thanh của viên đá đập vào cửa.
Người làm như vậy cũng chỉ có Lâm Du Nhạn thôi.
Giang Bắc Nhiên cất kỹ tấm ván gỗ, đi qua mở cửa.
"Sư huynh, chào buổi tối, mạo muội quấy rầy rồi."
Vừa thấy cửa mở, Lâm Du Nhạn lập tức truyền âm nhập mật nói với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn về phía dốc núi ở đối diện, nhẹ gật đầu.
Phải mất một lúc lâu Lâm Du Mạn mới thấy được mặt của sư huynh trong bóng tối, nàng cố khống chế để bản thân không thất thố.
Trong khoảng thời gian này, có thể nói nàng cực kỳ phiền muộn. Việc hợp tác giữa Lam Tâm đường cùng Thủy Kính đường khiến Lam Tâm đường cả ngày náo nhiệt, khiến nàng căn bản không có cách nào như bình thường lặng lẽ trộm... chạy tới chào hỏi sư huynh.
Ban đêm vất vả lắm nàng mới kiếm được cơ hội tiến vào, lại phát hiện sư huynh không có ở đây. Nhưng nghĩ một chút nàng liền hiểu, dựa vào sự chán ghét của sư huynh với nơi náo nhiệt, hẳn đã tìm nơi nào đó thanh nhàn trú tạm.
Phát hiện này dù khiến Lâm Du Nhạn rất khó chịu nhưng cũng khiến nàng có chút yên tâm. Dù sao nữ đệ tử Thủy Kính đường rất nhiều, nam tử hoàn mỹ ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, tài trí hơn người, phong thần tuấn tú như sư huynh nếu bị đám sư muội kia nhìn thấy, chẳng phải sẽ điên cuồng cướp đoạt sư huynh với nàng?
"Hô..."
Ngăn chặn sự vui sướng khi được nhìn thấy sư huynh của mình lại, Lâm Du Nhạn tiếp tục truyền âm:
"Không... Không biết gần đây sư huynh ở nơi nào?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì đứng trong cửa lắc đầu.
Biết sư huynh không muốn trả lời vấn đề này, Lâm Du Nhạn thầm thở dài, lại hỏi:
"Vậy sư huynh có biết Anh Kiệt Thiếu Niên Hội của Yểm Nguyệt tông không?"
Xem ra việc này đã trở thành tin nóng trong tông rồi.
Thầm cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Lâm Du Nhạn, nhẹ gật đầu.
"Là vầy... Ta bị đường chủ đề cử làm đệ tử đại biểu, không chỉ phải muốn tỷ võ, còn phải tham dự thư pháp, mà ta lại muốn sư huynh... A không, ta chân thành muốn mời sư huynh chỉ điểm một hai, không biết có được không?"
Lâm Du Nhạn vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Trực tiếp cự tuyệt Lâm Du Nhạn.
Ban thưởng: Hóa Thanh Bảo Công (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Biểu thị bản thân phải suy nghĩ.
Ban thưởng: Lạc Phong Kiếm Phổ (Hoàng cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: "Ngươi có thể đưa ra thù lao gì?"
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận