Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 926: Ngồi Vào Bàn

Hạ Linh Đang nghe xong lập tức trả lời:
"Chủ nhân, ta không sợ nguy hiểm!"
"Ta cần ngươi sợ, chỉ có sợ mới biết cách bảo toàn mạng sống.”
Hạ Linh Đang nghe xong thì khó hiểu, ngượng ngùng nói:
"Chủ nhân... Ta... Không biết gì cả, không hiểu ý của ngài."
"Không sao, đi theo ta, về sau ngươi sẽ dần hiểu thôi.”
Bởi vì Hạ Linh Đang chỉ là người bình thường nên không thể như người tu luyện ngồi phi toa hoặc. Giang Bắc Nhiên rơi vào đường cùng chỉ có thể thuê một cỗ xe ngựa đưa nàng về phủ đệ.
Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này, ngay cả xuất hành cũng bị hạn chế như thế thì Giang Bắc Nhiên thật sự muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng.
'Ngươi con mẹ nó, chơi ta đấy à!' Lựa chọn một: Tiến vào phủ đệ.
Ban thưởng: Phi Tuyết Bí Trận Đồ , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Quay người rời đi.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
'Hả?' Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị đẩy cửa vào phủ thì nhiệm vụ nhảy ra.
'Đây là sao?' Giang Bắc Nhiên khựng người lại, nghĩ tới trong phủ là Lâm Du Nhạn, bên cạnh mình là Hạ Linh Đan thì hiểu ngay.
‘Ặc, xem ra vẫn nên thu Lâm Du Nhạn thành thủ hạ rồi dạy dỗ cho tốt mới được.’ Giang Bắc Nhiên chọn số hai rồi dẫn Hạ Linh Đan rời đi.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm bặc trận.
Giang Bắc Nhiên vốn muốn về phủ đệ bố trí kết giới bản tâm cho tốt rồi mới tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch, nhưng kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi. Ở lục quốc hiện tại, dựng kết giới bản tâm cũng không phải đại sự hàng đầu, không cần làm gấp.
Giang Bắc Nhiên đi vào một tửu lâu, chọn bàn rồi móc một lá bùa ra, viết vài chữ lên đó, gấp thành hạc giấy và thả ra ngoài cửa sổ.
"Ùng ục ùng ục..."
Lúc này Giang Bắc Nhiên bỗng đột nghe được tiếng bụng sôi sục thì quay đầu nhìn lại, thấy được Hạ Linh Đang thẹn thùng cúi đầu xuống.
Giang Bắc Nhiên quay lại bàn ăn, nói với Hạ Linh Đang:
"Ngồi xuống đi, đói bụng thì tranh thủ thời mà ăn , đợi lát nữa sẽ nguội đấy."
"Ừng ực..."
Hạ Linh Đan nuốt vào một miệng nước bọt lớn, lắc đầu xoành xoạch:
"Không được, chủ nhân ăn trước đi, ta... Ta ăn bánh bao là được rồi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn áo gai vá chằng chịt mà Hạ Linh Đang đang mặc, hắn lắc đầu thở dài:
"Ta đã nói rồi, làm người hầu cho ta không có quá nhiều quy củ, mau ngồi xuống đi."
Nhưng Hạ Linh Đang vẫn hung hăng lắc đầu như cũ.
"Không được, ta biết chủ nhân là người tốt nhưng ta thân là hạ nhân, nhất định phải tuân thủ quy củ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi cười một tiếng, hắn rót cho mình một chén rượu rồi hỏi:
"Vậy ngươi cảm thấy quy củ làm hạ nhân là gì?"
"Mẹ có nói với ta rồi, chủ nhân ăn cơm không được ăn cùng, chỉ được đứng bên cạnh hầu hạ.....
Nói đến đây, Hạ Linh Đang dồn sức đánh mạnh tay mình:
"Nhìn ta đần chưa này, sao có thể để chủ nhân ngài tự rót rượu, để ta rót cho ngài, để ta a.”
Hạ Linh Đang nói xong thì đi về phía Giang Bắc Nhiên, cầm bầu rượu lên đứng bên cạnh.
Cảm nhận được khí tức mộc mạc từ Hạ Linh Đan, Giang Bắc Nhiên khó mà tưởng tượng được đây là người có thể phát động được nhiệm vụ Thiên cấp.
‘Thật không hợp thói thường a...'.
"Ùng ục ùng ục..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì tiếng cô lỗ lần nữa vang lên, hắn nhìn Hạ Linh Đan cười nói:
"Ngồi đi."
Lần này không đợi Hạ Linh Đang cự tuyệt, Giang Bắc Nhiên đã nói tiếp:
"Vậy mẹ ngươi có từng dạy ngươi, dù là lúc nào đi nữa thì nha đầu cũng phải nghe lời chủ nhân chứ."
"Việc này..."
"Được rồi, đừng có này kia nữa. Đây là mệnh lệnh của ta, tranh thủ thời gian ngồi xuống ăn cho no đi."
"Vâng... vâng ạ!"
Hạ Linh Đang nói xong thì ngồi xuống ghế bưng bát lên.
Hạ Linh Đan nhìn món ngon mỹ vị trên bàn có phần hoảng hốt, không biết nên đặt tay vào đây.
Giang Bắc Nhiên thấy thế gấp một miếng thịt cá vào chén Hạ Linh Đan:
"Ăn đi."
"Tạ ơn chủ nhân."
Hạ Linh Đang gật đầu một cái, bưng bát lên ăn như hổ đói.
Cơ mà nàng chỉ ăn cơm thôi, không động tới bất kỳ món ăn nào.
Giang Bắc Nhiên thấy thế chỉ biết cười một tiếng, không nói thêm gì nữa. Dù sao chỉ cần nàng no là được, về phần đồ ăn thì sau này từ từ rèn sau.
Nhưng không thể không nói, ý thức người hầu của Hạ Linh Đang thật sự rất mạnh. Dù vùi đầu ăn cơm thì khi thấy chén rượu của Giang Bắc Nhiên hết sẽ lập tức đứng lên rót cho hắn, sau đó mới ngồi xuống ăn tiếp.
Cuối cùng nàng chẳng đụng tới dĩa đồ ăn nào, mà một thùng cơm lại bị ăn hết. Thậm chí nàng còn chẳng đụng tới khối thịt cá Giang Bắc Nhiên gắp cho nàng nữa.
‘Với lượng cơm này mà nói... đúng thật đây là thiên phú dị bẩm a.' Nhìn Hạ Linh Đang đã no, Giang Bắc Nhiên tuy muốn cười nhưng không cười ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận