Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 663: Tân Sư Đệ (3)

Mặc Hạ nghe xong càng thêm ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ trên thế gian này thật sự có quỷ, hơn nữa còn có người có thể nhìn thấy quỷ.
Chờ trong chốc lát, Giang Bắc Nhiên cảm thấy Mặc Hạ hẳn đã tiêu hóa xong số tin tức này, hắn mới nói tiếp:
"Lần này gọi ngươi tới là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ."
"Ta?"
Mặc Hạ nghi ngờ chỉ chỉ chính mình.
"Không sai, chính là ngươi."
Nhìn Mặc Hạ lần nữa lâm vào kinh ngạc, Giang Bắc Nhiên nói tiếp:
"Hiện tại ta cần một người có thể học được ngự quỷ chi thuật, mà ngươi chính là nhân tuyển trong lòng ta."
Ngô Thanh Sách ở bên cạnh nghe xong thì không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ, âm thầm cảm khái sao hắn sao lại không có được loại thiên phú này chứ.
"Ngự... Quỷ?"
Mặc Hạ nghi ngờ hỏi.
"Ừm, bất quá trước khi học ta có mấy chuyện muốn nói rõ với ngươi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên dựng lên một ngón tay:
"Một, học xong ngự quỷ chi thuật, ngươi chính là đệ tử của ta, về sau mọi chuyện ngươi đều phải nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của ta."
"Hai, học được ngự quỷ chi thuật xong ngươi sẽ trông thấy quỷ hồn phiêu đãng ở nhân gian, không được mãi sợ sệt như trước.” "Ba, về sau có lẽ ngươi sẽ bị cuốn vào rất nhiều chuyện phiền phức, cho nên ta hy vọng ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên vốn tưởng Mặc Hạ sẽ cần một chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, nhưng ai dè đối phương lại đáp:
"Sư huynh... Nếu ta học xong ngự quỷ chi thuật, ngài có thể dành nhiều thời gian hơn để đánh cờ cùng ta không?"
Câu trả lời này không khỏi khiến Giang Bắc Nhiên cười to:
"Ha ha ha, được, ta đồng ý với điều kiện này."
"Bái kiến sư phụ!"
Mặc Hạ vừa muốn quỳ xuống đã bị Giang Bắc Nhiên nắm quần áo kéo lại:
"Không cần quỳ, mặt khác, về sau chúng ta xưng huynh gọi đệ, không cần gọi sư phụ."
"Vâng!"
Mặc Hạ đáp lại.
"Được, hiện tại ta muốn mở ra hồn lực cho ngươi, có thể sẽ có chút đau, kiên nhẫn một chút."
Dù không biết mở ra hồn lực mà sư huynh vừa nói là gì nhưng Mặc Hạ vẫn gật đầu nói:
"Vâng, ta đã chuẩn bị xong."
Giang Bắc Nhiên thở ra một hơi rồi khống chế tinh thần lực từ từ bao bọc Mặc Hạ lại.
Sau nửa canh giờ, Giang Bắc Nhiên thấy Mặc Hạ không có chút biểu lộ đau đớn nào thì có chút không biết nên nói gì.
Dù hắn đoán được tinh thần lực Mặc Hạ có thể sẽ rất mạnh nhưng không ngờ lại sẽ mạnh đến vậy.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên kêu Mặc Hạ tới thử là vì Mặc Hạ vô cùng thông minh, tối thiểu trong cờ vây hắn thể hiện bản thân có trí tuệ hơn hẳn thường nhân. Thứ hai là hắn vô cùng kiên trì và bền bỉ, dù bị mình đánh bại vô số lần, cũng vô số lần đau thấu tim gan nhưng luôn có thể khôi phục trong nháy mắt, sau đó tiếp tục khiêu chiến với mình.
Sự thật chứng minh Giang Bắc Nhiên không đoán sai, tinh thần lực của Mặc Hạ vô cùng mạnh, mạnh đến mức sau nửa canh giờ trùng kích tinh thần lực cũng không có chút thống khổ nào.
Điều này khiến Giang Bắc Nhiên không cố kỵ nữa, lần nữa tăng mạnh trùng kích.
Sau một canh giờ rưỡi, theo một tiếng gầm nhẹ của Mặc Hạ, Giang Bắc Nhiên mới thu hồi tinh thần lực của mình.
Thành công, không, phải nói quá thành công!
Mặc dù không biết có phải thời gian tiếp nhận trùng kích càng dài thì càng tốt không nhưng trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên giúp Mặc Hạ giải trừ hạn chế tinh thần lực, hắn cảm nhận được sóng tinh thần lực mãnh liệt vô cùng của đối phương tuyệt đối mạnh hơn Điền Cách nhiều.
Lúc này, Mặc Hạ vừa mở ra hồn lực chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, trong đại não còn có tiếng “ong ong ong" không ngừng vang lên.
Qua một hồi lâu, Mặc Hạ mới chậm rãi ngưng thần, vừa định gọi sư huynh thì thấy một tiểu nữ hài đang nghiêng đầu nhìn mình.
Thanh Thanh thấy ánh mắt Mặc Hạ tập trung trên mặt mình thì nhìn Giang Bắc Nhiên vỗ tay nói:
"Hảo thúc thúc, hảo thúc thúc, hắn có thể nhìn thấy ta."
Trong khí Mặc Hạ vẫn chưa hiểu rõ tình huống của bản thân thì một khuôn mặt vô cùng đáng sợ xông vào tầm mắt của hắn.
"Ô oa!"
Mặc Hạ bị cặp mắt màu đỏ tươi kia dọa tới trốn ra sau lưng sư huynh, nhắm mắt lại không ngừng phát run.
Đây mới là phản ứng bình thường của nhân loại khi nhìn thấy ta a.
Trong lúc nữ quỷ đang âm thầm đắc ý thì bỗng cảm nhận mình bị một cỗ tinh thần lực cực mạnh đánh tới, nàng đau tới mức trực tiếp lăn lộn trên mặt đất.
"Ôi! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng a! Ta không dám nữa."
Giang Bắc Nhiên:
"Cút ra xa một chút."
"Ai! Ta cút, cút ngay."
Chờ đến khi nữ quỷ hốt hoảng chạy đi, Giang Bắc Nhiên mới quay người nhìn Mặc Hạ và nói:
"Xem ra ngươi có thể trông thấy chúng rồi."
"Cái đó... Đó chính là quỷ sao?"
Mặc Hạ chưa tỉnh hồn hỏi.
"Ừm, từ giờ trở đi, mỗi ngày ngươi đều phải qua lại với bọn chúng."
"Ta..."
Nhìn bộ dáng Mặc Hạ muốn nói lại thôi, Giang Bắc Nhiên cổ vũ:
"Ban đầu hẳn vẫn không quá quen đâu, nhưng rất nhanh ngươi sẽ phát hiện kỳ thật các nàng cũng rất dễ gần, đúng không, Thanh Thanh."
Thanh Thanh nghe xong thì lập tức nhảy đến trước mặt Mặc Hạ hô:
"Đúng! Thanh Thanh rất nguyện ý làm bằng hữu với ngươi nha."
Nhìn Tiểu Thanh Thanh đáng yêu, lúc này tâm tình Mặc Hạ mới dễ chịu hơn một chút.
"Được rồi, nếu ngươi thấy được bọn chúng thì hiện tại cũng nên bắt đầu học cách bồi dưỡng và khống chế bọn chúng đi, những lời nói tiếp theo của ta, ngươi phải nghe cho thật kỹ."
"Vâng, sư huynh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận