Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 962: Chủ Nhân Của Ngươi Là Người Thế Nào?

Ân Giang Hồng nhìn hai bóng lưng dần khuất dạng thì không khỏi cảm khái thở phào một cá rồi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Kỳ thật từ lúc ngươi nói rõ bối cảnh của ngươi, ta đã nghĩ tới ngày này. Chỉ là ta không ngờ lại nhanh tới vậy. Đây có lẽ là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Bắc Nhiên, thật cao hứng vì có thể hợp tác với ngươi một thời gian.”
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Ân Giang Hồng một cái, chân thành nói:
"Vãn bối học hỏi được không ít từ chỗ của Ân giáo chủ, tin tưởng về sau vẫn vậy."
"Ha ha ha."
Ân Giang Hồng cười to ba tiếng rồi chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Vậy ta xin cáo từ trước, Tôn Giả."
Giang Bắc Nhiên nhìn Ân Giang Hồng phóng khoáng rời đi, có chút cảm khái.
Từ ban đầu là đấu trí đấu dũng với về trên, mãi cho tới khi ngả bài và thưởng thức lẫn nhau, sau đó là hợp tác, cuối cùng hiện tại hắn lại ‘nhảy lên’ trở thành “Lãnh đạo trực tiếp” của đối phương.
Đi cùng nhau lâu như thế, sao có thể không khiến người ta cảm khái cảnh còn người mất chứ.
Cảm khái xong, Giang Bắc Nhiên phát hiện Nhan Tư Uyên đang đứng cách đó không xa nhìn hắn.
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên mỉm cười chắp tay:
"Một phiếu Nhan tông chủ cho ta vừa rồi rất quan trọng, đa tạ."
"Tôn Giả khách khí."
Nhan Tư Uyên nói xong thì thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái:
"Tôn Giả có ân cứu mạng với ta, chỉ là việc nhỏ sao đủ để đa tạ."
Nhan Tư Uyên biểu đạt hai ý, một là hắn biết Giang Bắc Nhiên là đồ đệ của vị cao nhân kia, hai là hắn biết vì sao mình còn sống được tới giờ.
"Vậy hy vọng về sau Nhan tông chủ vẫn sẽ ủng hộ ta như hôm nay."
"Nhất định."
Nhan Tư Uyên nói xong thì thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái:
"Ta ở lại chỉ vì cảm tạ Tôn Giả, bây giờ tâm nguyện đã xong xin phép về trước, ngày sau nếu Tôn Giả cần tới ta, lão phu chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, cáo từ."
"Đi thong thả."
‘Đúng là một lão hồ ly.’ Giang Bắc Nhiên thầm đánh giá.
Bất quá vấn đề không lớn, lúc trước hắn giữ Nhan Tư Uyên lại là vì hệ thống, dù đối phương có cáo già thế nào cũng không thể làm gì được hắn.
Chờ Nhan Tư Uyên rời đi rồi, trong phòng nghị sự chỉ còn sót lại ba người, Giang Bắc Nhiên thuận thế nhìn về phía Mạnh Tư Bội.
Thấy Mạnh Tư Bội cúi đầu nửa ngày không nói lời nào, Giang Bắc Nhiên trầm giọng nói.
"Vừa rồi ta chỉ bảo Hoắc Hồng Phi ở lại, Mạnh giáo chủ là nghe lầm gì rồi à?"
"Không có!"
Mạnh Tư Bội khoát khoát tay:
"Ta... Chỉ là ta có chút chuyện muốn hỏi Tôn Giả một chút."
"Hỏi đi."
"Hôm đó... Hôm đó..."
"Là ta."
Vào lúc Mạnh Tư Bội đang do dự xem có nên hỏi không thì Giang Bắc Nhiên trực tiếp trả lời.
Dù sao việc này cũng chẳng có gì cần giấu, khẳng định nàng cũng đã nhận ra.
Mà Mạnh Tư Bội nghe Giang Bắc Nhiên trả lời khẳng định như vậy thì có phần kích động, bái Giang Bắc Nhiên một cái:
"Hôm đó xin đa tạ Tôn Giả xuất thủ tương trợ, bằng không ta khó mà còn đứng ở đây."
"Không cần khách khí, còn có chuyện gì khác không?"
Trong lúc hai người nói chuyện, Hoắc Hồng Phi cảm thấy có phần kỳ quái. Vì cách nói không giống đầu lĩnh nói chuyện với thuộc hạ mà ngược lại càng giống đây là lần đầu Mạnh tông chủ gặp Giang đại ca hơn.
Nhưng Hoắc Hồng Phi cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong mắt hắn, Giang đại ca có hình tượng cao vút trên mây, căn bản không phải người hắn có thể dễ dàng đoán được.
Mặt khác, Mạnh Tư Bội bị hỏi nay khẩn trương tới mức không biết giấu mình vào đâu.
Theo lý thuyết nàng phải hảo hảo cám ơn ân cứu mạng của cao nhân, tự nhiên tâm nguyện đã xong, nhưng trong lòng vẫn là từng đợt rung động, có loại cảm thụ không nói ra được.
Một giây sau, hình ảnh tiền bối che mặt dần hiện lên trong đầu nàng.
“Ngài! Ngài đừng hiểu lầm! Ta chỉ có chút loạn, dù sao quá đột ngột, ta tuyệt không có ý kia, thật đó!”
Giang Bắc Nhiên nhìn Mạnh Tư Bội như thế bèn nói:
"Nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi."
Mạnh Tư Bội rối loạn tới cực điểm, không biết mình nên nói thêm gì, chỉ biết đáp được một tiếng rồi rời khỏi phòng nghị sự.
Mạnh Tư Bội đóng cửa lại, thở dài một hơi, trong lòng thầm ảo não vì sao mình lại vô dụng như vậy.
Mạnh Tư Bội đang nghĩ mình có nên đợi ở đây một chút không thì phát hiện có một nữ hài đen kịt đứng cạnh cửa.
Hạ Linh Đan thấy Mạnh Tư Bội nhìn mình thì vội hành lễ:
“Chào ngài.”
Mạnh Tư Bội cảm thấy nữ hài không giống cung nữ bèn hỏi:
"Ai dẫn ngươi tới đây?"
"Là ta chủ nhân kêu ta đây tới."
"Chủ nhân?"
Mạnh Tư Bội nhìn cửa lớn phòng nghị sự đã đóng chặt, nghĩ tới hai người trong phòng.
'Hẳn là...' Mạnh Tư Bội vừa tính hỏi một chút xem chủ nhân trong miệng nữ hài có phải Giang Bắc Nhiên không, nhưng lời tới bên khóe miệng lại thành:
"Chủ nhân nhà ngươi là người như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận