Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 238: Chờ Đợi

Mộc Dao hỏi.
"Ta cũng không biết."
Khổng Thiên Thiên lắc đầu, nàng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Tiên sinh, món này tên gì?"
"Mao huyết vượng, làm ra từ máu vịt."
"Máu! ?"
Khổng Thiên Thiên và Mộc Dao đồng thời giật mình.
"Cái gì."
"Máu vịt cũng ăn được hả?"
Khổng Thiên Thiên hỏi.
"Ngươi ăn không thấy rất thơm sao?"
"Đúng a."
Khổng Thiên Thiên nói xong tiếp tục vùi đầu ăn.
"Mao huyết vượng này ngươi nghĩ được chế biến thế nào?”
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi, Khổng Thiên Thiên ăn chậm lại:
"Ừm... Có hương vị của canh gà."
"Ồ? Đầu lưỡi của ngươi rất lợi hại a."
"Hắc hắc."
Khổng Thiên Thiên được khen thì ngu ngơ cười một tiếng:
"Trước kia cha ta từng là đầu bếp, vì thế ta đã nếm qua rất nhiều ăn ngon."
"Còn gì nữa không?"
"Ừm... Còn có hạt tiêu, rau thơm, còn có một ít tương ớt như trong mì.”
"Không sai, đúng là có thiên phú nấu nướng.”
"Tiên sinh, ngài nhận ta làm đồ đệ đi, về sau ngài dạy ta, ta làm đồ ăn cho ngài."
"Khục!"
Nghe sư tỷ ho khan, Khổng Thiên Thiên quả quyết cúi đầu ăn tiếp.
Sức ăn của người tu luyện tốt hơn người bình thường nhiều, cả bàn đồ ăn rất nhanh đã hết, ngay cả đậu hủ Khổng Thiên Thiên làm cũng không còn lại gì.
Mộc Dao canh lúc không ai chú ý, nàng vụng trộm ăn thêm mấy miếng mao huyết vượng nữa, nhưng loại chuyện ăn vụng này, không ai thấy không có nghĩa là chưa từng ăn, vì thế nàng vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng của mình.
Ăn uống no đủ xong, mọi người thu thập đồ đạc rồi bắt đầu lên đường tiếp.
Lại đi thêm một ngày một đêm nữa, A Ngưu dừng lại ven đường rồi hỏi:
"Giang công tử, phía trước có một tiểu trấn, muốn kiếm khách sạn nghỉ qua đêm không?”
Không đợi Giang Bắc Nhiên lên tiếng, Khổng Thiên Thiên đã hô:
"Tốt, tốt! Tới trấn dạo chơi đi."
Nói xong nàng giữ chặt cánh tay Mộc Dao:
"Sư tỷ, đi đi."
"Thật hết cách với ngươi, vậy tới trấn tìm khách sạn nghỉ chân đi.”
Giang Bắc Nhiên ở bên cạnh đang tính lên tiếng thì ba lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Mọi người cùng lên trấn.
Ban thưởng: Triền Tâm U Pháp (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Để Khổng Thiên Thiên và Mộc Dao lên trấn.
Ban thưởng: Lưu Ly Tiết (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Không lên trấn.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Biết ngay... May mà ta đã chuẩn bị sẵn.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên thường thích đi một mình là vì hắn biết một khi có người đi cùng mình, kiếp số sẽ lần nữa giáng xuống.
Ví dụ như việc này chẳng hạn, nếu Mộc Dao đi vào một mình đoán chừng cũng chẳng có chuyện gì cả. Nhưng có thêm hắn, dù hắn có vào trấn không thì phiền phức vẫn tới, hơn nữa còn bị phóng đại lên vô số lần.
Giang Bắc Nhiên chọn xong thì nói với A Ngưu:
"Không được, A Ngưu ca, chúng ta không lên trấn."
"Vì sao a!"
Mộc Dao và Khổng Thiên Thiên cùng hô.
Giang Bắc Nhiên nhìn hai người một chút rồi nói:
"Chúng ta đi làm chính sự chứ không phải du sơn ngoạn thủy, dùng tốc độ nhanh nhất tới Giang Bắc mới là chuyện bây giờ chúng ta nên làm."
Mộc Dao nghe xong liền hô:
"Chỉ lên trấn tìm khách sạn nghỉ chân một chút thôi, có gì đâu."
"Không được."
Giang Bắc Nhiên mặt không đổi sắc cự tuyệt.
Hai ngày qua, Giang Bắc Nhiên nghiễm nhiên trở thành tiểu đội trưởng, cùng ăn, cùng uống, “chèn ép” Mộc Dao các kiểu:
"Hừ, không đi thì không đi. Cơ mà nói trước, không phải do ta nghe lời ngươi đâu. Chẳng qua cả thấy làm chính sự quan trọng hơn thôi.”
Dù Khổng Thiên Thiên rất muốn đi chơi nhưng trừ việc dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Giang Bắc Nhiên ra nàng cũng chẳng dám làm gì nữa.
Nhưng nhìn tới khi mắt mỏi nhừ vẫn chẳng được gì, Khổng Thiên Thiên chỉ có thể từ bỏ.
A Ngưu thấy ba người thống nhất như thế liền cười cười, đánh xe tiếp tục đi đường.
Ở một chỗ khác trong Đinh Lan thủy tạ, Thi Phượng Lan và Tiểu Đóa đang dựa lên cửa sổ nhìn người đi đường, nhưng làm sao cũng không chờ được người các nàng muốn chờ.
"Ngươi xác định Tiểu Bắc Nhiên trở về rồi?"
Thi Phượng Lan nhìn Tiểu Đóa.
Tiểu Đóa dùng sức gật đầu:
"Xác định, vừa rồi ta tận mắt thấy tông chủ xuống xe mới trở về bẩm báo."
"Vậy tại sao Tiểu Bắc Nhiên còn chưa tới."
Thi Phượng Lan nhếch miệng nhỏ giọng lầm bầm:
"Rõ ràng đã bảo khi về sẽ chơi với ta mà. Đại lừa gạt, không khác gì cha ta."
Cứ thế chờ tới tối, Thi Phượng Lan vẫn chưa từ bỏ ý định, ngồi trên băng ghế nhỏ trong hoa viên ngồi đợi. Tiểu Đóa đang muốn khuyên nàng ăn gì đó đi thì tiếng gõ cửa từ đại môn truyền tới.
"Để ta mở!"
Thi Phượng Lan nói xong thì thuấn gian di động đến trước đại môn, đẩy cửa sắt ra.
Nhưng sau khi thấy người đứng đối diện, trong nháy mắt Thi Phượng Lan trở nên thất lạc quay về.
Vu Mạn Văn thấy Thi Phượng Lan như thế, dở khóc dở cười nói:
"Làm gì vậy, không hoan nghênh ta như vậy à.”
"Không phải, ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận