Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 533: Tu Sinh Dưỡng Tức (2)

"Theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm chuẩn bị những gì?"
Lúc này, Quý Thanh Lâm xen vào hỏi.
"Nghiên cứu chế tạo Độc Đan nhằm vào chướng khí lần, bố trí đại trận có thể chống cự chướng khí, tiến hành tu luyện các loại công pháp chống cự chướng khí."
"Đúng rồi."
Quý Thanh Lâm gật đầu:
"Ngươi nghĩ vậy rất giống chúng ta, chúng ta chỉ muốn đề cao thực lực bản thân, lại không nghĩ tới cắt giảm lực lượng của người khác. Quá hay, quá hay!” Các ngươi là người "xay-da" à...
Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm mắng, bất quá thích dựa vào cơ bắp là bệnh chung của người tu luyện, cứ như chỉ cần tu vi cao là họ có thể thắng đối phương vậy. Sử dụng các loại thủ đoạn phụ trợ khác chính là tiểu nhân hèn hạ.
"Ngươi nói tiếp đi."
Thấy Giang Bắc Nhiên sửng sốt, Quý Thanh Lâm vội vàng thúc giục.
"Trẫm... Tạm thời chỉ nghĩ được tới đây, nhưng chỉ với những thứ này, chỉ sợ cũng đủ các vị tiền bối bận bịu một trận."
"Có chuyện bận dù sao vẫn tốt hơn không làm gì. Được rồi, vậy lần này nghe ngươi an bài."
Quý Thanh Lâm nói xong thì nhìn về phía Vạn An Thanh nói:
"Vạn lão gia cũng cho ý kiến đi?"
Vạn An Thanh gật đầu:
"Được rồi, hoàng thượng nói tới đều là lời hay, có thể thực hiện được."
"Được rồi, chuyện này không nên chậm trễ, thừa dịp chướng khí còn lưu lại, chúng ta tổ chức nhân thủ tìm kiếm một thời gian đi."
Ân Giang Hồng nói xong thì đứng lên, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Phía bên Thai Anh Tung, ngươi đi nói đi."
"Được."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Xem ra Ân lão đầu cũng rất rõ, đương gia chân chính của Yểm Nguyệt tông là ai nha.
"Nếu thế, trước hết giải tán."
Ân Giang Hồng nói xong thì dẫn đầu đi ra đại trướng.
Vạn An Thanh theo sát phía sau, Quý Thanh Lâm thì đi tới vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Ta vẫn cảm thấy hứng thú với chuyện liên thủ cùng ngươi, ngày càng có hứng thú, suy nghĩ kỹ một chút, ta luôn chờ tin ngươi."
Nói xong thì rời khỏi đại trướng.
Ai, Thịnh quốc thật sự ngày càng không yên ổn a.
Giang Bắc Nhiên duỗi lưng một cái, chậm rãi rời khỏi lều vải, nhìn bốn phía một trận, nghĩ đến khi nào nên đi tìm Thai tả tướng.
Chỉ là chưa tìm được Thai tả tướng thì Giang Bắc Nhiên đã phát hiện một đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn mình.
Không phải vừa rồi đứa ngốc này biểu hiện rất tốt à, sao vừa rời đi đã hiện nguyên hình rồi.
Hồng Nhã Tuyên đang nhìn trộm Giang Bắc Nhiên, từ khi từ biệt ở đình nghỉ mát Tập Nguyên trấn. Đã hơn nửa năm nàng không gặp lại cao nhân, cũng nghĩ chắc cả đời sẽ không gặp lại. Nhưng chẳng ngờ hôm nay lại gặp được người giống cao nhân như vậy.
Vừa rồi, lúc rời khỏi đại trướng nàng đã hỏi thăm một chút, rốt cục từ một vị tiền bối biết được người trẻ tuổi kia là tân hoàng Thịnh quốc.
Nàng là nữ nhi Hồng gia, hiểu rõ người tu luyện không thể làm hoàng đế.
Cho nên, người là hoàng thượng trong đại trướng kia đến cùng có phải cao nhân không?
Càng nghĩ, nàng quyết định trước đi theo quan sát, nếu hắn thật sự là cao nhân, nhất định sẽ nghĩ cách né tránh hoặc cảnh cáo mình. Nếu hắn không phải mà nói, vậy hoàng thượng và cao nhân chỉ là có dáng dấp giống nhau thôi. Nói không chừng là huynh đệ chẳng hạn, vậy càng đánh để quen biết.
Nghĩ đến làm gì cũng không lỗ, Hồng Nhã Tuyền mới vụng trộm trốn sau một cột trụ chờ đợi, mãi đến khi Giang Bắc Nhiên bước ra.
Giống quá a...
Dù đã qua hơn nửa năm nhưng ký ức của Hồng Nhã Tuyền về ân nhân từng cứu mạng cả nhà mình vẫn như vừa xảy ra hôm qua. Nàng xác định mình tuyệt đối không nhận lầm.
Thấy hoàng thượng nhìn quanh bốn phía rồi đi về phía nam, Hồng Nhã Tuyền cũng lặng lẽ đi theo.
Giang Bắc Nhiên không để ý nhiều có thêm cái đuôi nhỏ theo sau. Dù sao hệ thống cũng không nhảy ra, nàng thích thì cứ đi theo thôi.
So với khi người các tông các vừa về, thời khắc này doanh địa an tĩnh hơn rất nhiều, nhiều nơi vang lên tiếng khóc nức nở, hẳn đã nhận được tin tử trận của người trong tông.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên không tìm Thai Anh Tung ngay, hắn tới cứ điểm tạm thời của tông môn nhà mình.
Tới một góc doanh trướng, Giang Bắc Nhiên từ xa thấy Lục Dận Long đang cau mày, thầm nghĩ tông môn mình thương vong thế nào thì nhận ra có người đang nhìn mình, Lục Dận Long chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy được Giang Bắc Nhiên mặc đế bào cách đó không xa.
"Hô..."
Thở ra một hơi, Lục Dận Long vẫy vẫy tay với Giang Bắc Nhiên.
Chậm rãi đi đến trước mặt Lục Dận Long, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Bái kiến tông chủ."
"Tới lúc nào?"
Bởi vì gặp quá nhiều người quen nên Lục Dận Long mãi lo chào hỏi, ngược lại không có chú ý đệ tử ký danh của tông môn vừa tới.
"Từ lúc tới đây, ta vẫn luôn phải theo Ân giáo chủ, không thể tới thỉnh an tông chủ, xin tông chủ tha thứ cho ta."
"Dưới loại tình huống này còn xin cái gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận