Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 844: Thạch Linh Thứ Hai (2)

Thạch Linh đi tới trước mặt Ban Lượng, trông như rất cao hứng.
"Tam sư huynh! Chân của ngươi!"
Nghe Ngũ sư muội kêu lớn, Ban Lượng lập tức nhìn xuống chân của mình, phát hiện chúng đã dần hóa đá, hơn nữa loại hóa đá này còn không ngừng lan tràn lên trên.
"Sư huynh cứu ta!"
Ban Lượng hoảng hồn vội lớn tiếng cầu cứu.
"Sư đệ chớ hoảng sợ! Chúng ta đến đây!"
Đại sư huynh Diêu Tâm Viễn nói xong thì nhìn về phía mấy sư đệ sư muội sau lưng:
"Thạch Linh này rất không thích hợp, mọi người mau chia ra mà chạy, ta đi cứu Ban Lượng, tuyệt đối đừng ham chiến!"
"Vâng!"
Các sư đệ gật đầu.
"Đi đi!"
Diêu Tâm Viễn nói xong thì dẫn đầu xông lên phía trước, công kích Thạch Linh.
Thấy Diêu Tâm Viễn công kích, Thạch Linh không phòng cũng không tránh, cứ như vậy đứng thẳng tắp tại chỗ, cứng rắn chịu một chiêu của đối phương.
"Hoắc hoắc hoắc ! ".
Nghe tiếng cười trào phúng của Thạch Linh, Diêu Tâm Viễn phát hiện chiêu thức của mình không tạo thành hiệu quả gì với nó, chứng tỏ Thạch Linh có tu vi vượt xa họ.
"A! Chân của ta!"
"Sư huynh! Cứu ta!"
"Đáng chết... Tay của ta... Tay của ta cũng không có cảm giác."
Vào lúc Diêu Tâm Viễn nghĩ cách kéo dài thời gian thì bỗng nghe tiếng kêu liên miên không dứt từ phía sau lưng.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy mấy tứ chi các sư đệ đã dần hóa đá.
Diêu Tâm Viễn muốn đi cứu viện nhưng thân còn chưa động đã cảm giác được chân của mình... Phảng phất như không còn nữa.
Trong chớp nhoáng này, Diêu Tâm Viễn hoàn toàn hiểu rõ họ và Thạch Linh chênh lệch to lớn, dù dùng số lượng cũng không đủ bù đắp.....
'Vì sao! ? Sao Huyền Hoàng cảnh của dị tộc lại lên được đảo chứ! ?'.
Diêu Tâm Viễn cũng nghi hoặc như khi những tiểu đội khác gặp được Thạch Linh.
"Hoắc hoắc hoắc."
Bên tai Diêu Tâm Viễn lần nữa vang lên tiếng cười trào phúng của Thạch Linh, nhưng âm lượng này ngày càng thấp, cùng với đó là tiếng kêu cứu của các sư đệ sư muội cũng dần chẳng còn.
‘Sao ta không nghe thấy gì hết vậy?’.
Vào lúc Diêu Tâm Viễn cảm thấy thính giác của mình biến mất thì hắn quyết định dùng mạng của mình, toàn lực đánh cược một lần. Nhưng hiện tại hắn chẳng điều động được huyền khí, linh trì cũng không có phản ứng.
Diêu Tâm Viễn hé miệng muốn hô lên nhưng yết hầu như bị chặn, chẳng phát ra được bất luận tiếng vang gì.
'A... Không ngờ ta lại chết thế này.’.
Ý thức của Diêu Tâm Viễn dần mơ hồ, hắn biết mình khó thoát kiếp nạn này.
Khi hắn tính chửi rủa Thạch Linh lần cuối thì một bóng người đột nhiên vọt tới trước mặt Thạch Linh, đột nhiên đâm ra một thương.
"Oanh!"
Dưới sự nổ mạnh của linh khí, Thạch Linh lùi lại mấy bước, hai mắt khó tin nhìn thân ảnh đối diện mình.
Khi hắn vừa lên đảo từng phát ra một tín hiệu đặc thù, tìm đồng bạn đã lên đảo trước, nhưng nó như đá chìm biển rộng, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc đó Keith thấy thế thì thầm mắng một tiếng, đoán chừng Konya giết dị tộc tới phát nghiện, hoặc có thể tìm được chí bảo gì đó nên không thèm để ý tới hắn.
"A, chỉ có biết ăn thôi ăn một mình."
Keith khinh bỉ cười một tiếng, không quan tâm tới Konya nữa mà tự đi lại trên đảo, rất nhanh đã tìm được một đám dị tộc.
'Nguyên lai là Thích Khắc.'.
Keith biết được địch nhân lần này là Thích Khắc, chủng tộc nhỏ yếu chỉ có một chút trí thông minh thì thả lỏng hơn, càng thêm không thèm kiêng nể gì. Chỉ cần dưới Linh cảnh, Thích Khắc không ai là đối thủ của hắn chứ nói hắn còn cao hơn họ một bậc.
‘Này có khác gì là đồ sát tứ phương đâu.’.
Đối với nhóm Thích Khắc đầu tiên mình gặp phải, Keith nổi lên tâm tư chơi bời, chuẩn bị chơi đùa một chút chứ không giết sạch chúng.
Cũng đúng lúc phát tiết bức bối trong lòng mấy ngày nay.
Nhưng vào lúc hắn đang chơi vui thì một nhân loạt xuất hiện, ngắn cản bước chân của hắn.
'Chuyện gì đây! ?'.
Keith có chút khó tin, Thích Khắc cùng giai còn không thể phá hủy phòng ngự của hắn. Vì sao Thích Khắc chỉ có địa linh cảnh này lại có thể đánh lui hắn. Keith phát hiện lồng ngực của mình nứt ra. Nói cách khác, Thích Khắc này có thể thương tổn đến hắn.
Sau khi đánh lui Keith, đám Diêu Tâm Viễn dần trở lại bình thường, cả bọn vội mở miệng không ngừng hít thở.
Giữa không trung, Tiểu Thất giơ một thanh trường thương màu đỏ nghiêng mặt nói với đám Diêu Tâm Viễn:
"Nhanh rời đi, ta giúp các ngươi chống cự một trận ở nơi này."
Diêu Tâm Viễn nghe xong, lập tức chắp tay hô:
"Huynh đài cao thượng! Không biết..."
"Đi mau!"
Tiểu Thất vừa dứt lời đã cảm giác được đầu ngón tay của mình có hơi tê tê.
"Hóa!"
Tiểu Thất khẽ quát một tiếng, tâm phù Vương đại ca cho hắn bỗng phát ra quang mang màu tím, Tiểu Thất cảm thấy thân thể đã dần trở lại bình thường.
'Không hổ là bảo bối Vương đại ca ban tặng, quả nhiên dùng rất tốt.'.
Vừa rồi trông thấy thảm trạng của đáp Diêu Tâm Viễn, Tiểu Thất liền biết vì sao ngón tay mình tê tê, là do Thạch Linh muốn hóa đá hắn.
Nhưng Tiểu Thất không hoảng chút nào, Vương đại ca đã cho hắn vô số các loại lá bùa và ngọc thạch, một khi thân thể bị "ngoại địch" xâm lấn, chúng có thể thay hắn ngăn cản một phen.
"Lên."
Nghe được Vương đại ca truyền âm, Tiểu Thất quả quyết huy động trường thương, xông về phía Thạch Linh.
'Chuyện gì đã xảy ra vậy! ?'.
Thấy mình đắc ý nhất vô hiệu với Tiểu Thất, Thạch Linh lại càng thêm hoảng loạn. Dù sao hắn căn bản cũng không ngờ sẽ có dị tộc đủ khả năng giao thủ với mình.
'Chẳng lẽ Thích Khắc cũng phát hiện ra bí mật của hòn đảo này ư?'.
Vào lúc Keith đang suy nghĩ thì Tiểu Thất cũng tấn công tới, hắn nhanh chóng né sang một bên. Nhưng vừa muốn phản kích thì một tiếng ‘đông’ trầm thấp vang lên.
"Ngao!"
Thạch Linh cảm thấy phần eo đau đớn vô cùng, hắn không khỏi cong người nhìn xuống.
Thạch Linh quay đầu nhìn lại thì thấy một Thích Khắc khác đâm mình.
Trong nháy mắt, Keith đã hiểu, thì ra Konya không hề đi kiếm ăn một mình, mà rất có thể đã bị hai Thích Khắc này giết chết.
'Đáng chết, bị đồ sát lại là chúng ta sao! ?'.
Keith luống cuống, hắn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nếu không dựa vào thân thế quý tộc, hắn căn bản đừng mong vào được nơi này. Mà hai Thích Khắc trước mắt có thể giết được Konya với thực lực mạnh hơn hắn thì hắn hẳn cũng dữ nhiều lành ít.
"Xúi quẩy!"
Thạch Linh tức giận thầm mắng trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận