Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 823: Lâm Thi Uẩn Tuyệt Vọng (1)

Lâm Song Văn cũng không ngờ bác gái của mình có thể cảm giác được bảo bối, trong lúc nhất thời không khỏi bội phục.
"Chứ còn gì nữa, bằng không sao có thể làm bác gái của ngươi, đi thôi!"
Lâm Thi Uẩn nhét Chiêu Thiên Tinh vào lệnh bài đặc biệt của Lâm gia, nàng vừa muốn đi thì cảm giác được trước mặt có một bình chướng vô hình ngăn mình lại.
'Có mai phục!' Lâm Thi Uẩn ý thức được tình huống không ổn lập tức hô lên:
"Song Văn, dùng thiên viên địa phương ra ngoài, có người đánh chủ ý lên chúng ta."
"Được!"
Lâm Song Văn không chút chần chừ, lập tức tháo cái vòng tay được khắc chú văn màu vàng đang đeo trên cổ tay ra, đồng thời đưa lên niệm:
"Chú pháp càn khôn, Vô Cực bất... A!"
Lâm Song Văn vừa niệm được một nửa bỗng cảm giác được đầu đau vô cùng, vòng tay vừa phát sáng lần nữa ảm đạm lại.
"Hai vị, đừng mong chạy thoát, giao đồ vật ra đây đi."
Cùng lúc đó, một người bịt mặt có vóc người cao lớn đáp xuống, thẳng tắp đứng trước mặt Lâm Thi Uẩn, tựa như hoàn toàn không để hai người vào mắt.
Rất nhanh lại có sáu người nữa xông tới, tất cả đều đeo mặt nạ, mỗi người một kiểu khác biệt.
Lâm Thi Uẩn biết mình bị bao vây thì thầm than xúi quẩy. Sở dĩ lần này nàng dẫn tiểu chất nữ theo là vì nàng ấy tinh thông Càn Khôn Thuật, có thể di chuyển tức thời, là năng lực bảo mệnh vô cùng tốt.
Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt đối phương lại tịt ngòi.
"Song Văn, có chuyện gì vậy?"
Lâm Thi Uẩn hỏi.
"Có... Có người dùng huyền thức công kích ta, ta căn bản không cách nào chống cự."
Lâm Song Văn thở hổn hển đáp.
"Ai..."
Biết đối diện có cao thủ phương diện huyền thức, Lâm Thi Uẩn chỉ có thể nhận thua, lấy Chiêu Thiên Tinh từ trong lệnh bài ra, đặt trên mặt đất.
Nàng cũng không quá sợ đánh nhau, chỉ là nàng cảm nhận được tu vi bảy người này thập phần cao thân. Nếu giao thủ, chịu thiệt thòi chỉ có hai người bọn họ thôi.
"Rất tốt, cám ơn ngươi đã phối hợp."
Người bịt mặt cười, tiến lên lấy Chiêu Thiên Tinh.
Thấy người bịt mặt lấy được Chiêu Thiên Tinh vẫn không rời đi, Lâm Thi Uẩn không khỏi nhíu mày.
"Đồ đã cho các ngươi, các ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Người bịt mặt cười ha ha, đáp:
"Chúng ta đâu nói chỉ lấy mỗi khối Chiêu Thiên Tinh, khó được một lần đoạt bảo, tất nhiên là muốn tất cả mọi thứ trên người ngươi."
"Huynh đài này có chút không tuân theo quy củ rồi?"
Chuyện đoạt bảo ở Kim Đỉnh đảo không thiếu, chỉ là nơi này có một quy định bất thành văn, nếu đối phương giao thu hoạch ra sẽ bỏ qua cho đối phương, tận lực không gây ra chuyện chết người.
Nhưng rõ ràng người bịt mặt trước mắt không có ý muốn thả các nàng đi.
"Ta không quan tâm cái loại quy củ này, khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, tránh khỏi nỗi khổ da thịt."
Mặc dù cảm thấy vô cùng uất ức nhưng cường long không áp địa đầu xà, Lâm Thi Uẩn chỉ đành giao đồ ra, mà Lâm Song Văn cũng nhận biết tình hình, cũng ngoan ngoãn làm theo.
Đánh giá đồ vật hai người mang theo một lần, người bịt mặt hài lòng gật đầu, cười nói:
"Hai vị quả nhiên là người hiểu chuyện, ta rất thích làm việc với loại người này. Chúng ta không đánh không quen, chi bằng cùng ta trở về uống chén rượu nhạt chứ?"
"Đến tột cùng các ngươi muốn làm gì!"
Mắt thấy đối phương không buông tha, Lâm Thi Uẩn biết việc này không có cách nào xử lý tốt, bèn truyền âm nhập mật với Lâm Song Văn:
"Đợi lát nữa ta sẽ ngăn họ lại, ngươi nghĩ biện cách dùng thiên viên địa phương chạy đi."
"Bác gái, vậy ngươi làm sao bây giờ."
"Họ cũng không dám giết người, ngươi chạy đi rồi kêu người tới cứu ta là được."
"Nhưng... ".
"Không nhưng nhị gì cả, liền theo lời ta nói đi."
Trong lúc hai cô cháu lặng lẽ nói chuyện trời đất, người bịt mặt lần nữa mở miệng cười nói:
"Hai vị không nên kinh hoảng, chỉ là kết giao bằng hữu thôi, cho chút thể diện đi."
Lần này, Lâm Thi Uẩn không trả lời, trực tiếp nhảy lên giữa không trung, triệu hồi ngàn vạn cánh hoa che phủ khắp bầu trời.
"Ấy, hành động này của ngươi... khiến ta rất thất vọng a."
Người bịt mặt thở dài một tiếng, quát:
"Động thủ đi!"
Trong nháy mắt, sáu người khác bộc phát huyền khí, tấn công Lâm Thi Uẩn.
Cánh hoa đầy trời của Lâm Thi Uẩn lập tức bị một mồi lửa thiêu thành tro tàn.
"Chạy mau a!"
Lâm Thi Uẩn còn đang ngẩn người dưới mặt đất thì nghe Lâm Song Văn truyền âm nói.
Lúc này, một người đeo mặt nạ hình con dê đi tới bên cạnh Lâm Song Văn, ngẩng đầu với Lâm Thi Uẩn:
"Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn tranh thủ thời gian cho nàng à? Yên tâm, các ngươi không ai trốn thoát được đâu, ngoan ngoãn chịu trói đi, bằng không ta không chắc giữ được tính mệnh của cháu gái ngươi.”
'Các nàng là nhắm tới ta!' Trong nháy mắt Lâm Thi Uẩn lập tức nhận ra.
'Nhưng ta có gì hữu dụng chứ?' Trong lúc nhất thời, Lâm Thi Uẩn tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận