Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 437: Quá Trình Thăng Cấp (2)

"Oanh!"
Tiếng nổ đinh tai nhức vang lên, kim lôi bị một quyền của Ngô Thanh Sách đánh tan, thức hải sáng tỏ, trời xanh, mây trắng, biển cả, cùng hắn sư huynh như thiên thần đứng trước mặt hắn.
"Ngủ đủ chưa?"
Thanh âm sư huynh rất bình thản, nhưng vào tai Ngô Thanh Sách lại như tiếng sấm!
Một giây sau, Ngô Thanh Sách bỗng mở mắt ra. Lần này, hắn đã thấy rõ mình đang ở đâu.
Không đợi Ngô Thanh Sách lên tiếng nói cám ơn, hắn đã thấy sư huynh chỉ chỉ xuống dưới.
Cúi đầu nhìn lại, Ngô Thanh Sách phát hiện thân thể của mình như bụi bặm từ từ biến mất.
Điều này khiến Ngô Thanh Sách cảm thấy khủng hoảng, hắn hoàn toàn không ngờ Lôi Viêm Tôi Thể Đan mười thành sẽ đem tới hiệu quả mạnh nhường này!
"Không nên hoảng hốt, lần nữa khống chế thân thể ngươi."
Lời của sư huynh phảng phất như vang lên bên tai, khiến Ngô Thanh Sách mừng rỡ vô cùng, trong lòng không còn chút sợ hãi nào nữa, hai mắt nhắm lại bắt đầu nội thị.
Thân thể của hắn dù đã bị phá thành từng mảnh nhỏ nhưng ý thức của hắn vẫn còn, lại được Thủy linh khí nồng hậu dầy đặc phụ trợ, hắn có thể nắm chắc việc khôi phục lại.
Thấy Ngô Thanh Sách lần nữa tỉnh táo, Giang Bắc Nhiên vui mừng gật đầu, lấy một cái bình ngọc ra, đổ ra một giọt chất lỏng màu bạc.
"Đi."
Theo lệnh của Giang Bắc Nhiên, chất lỏng màu bạc thật nhanh dừng lại trước mặt Ngô Thanh Sách, cũng bao vây hắn lại.
Một khắc... Hai khắc... Ba khắc... Nửa canh giờ... Một canh giờ...
Trọn vẹn ba canh giờ, chất lỏng màu bạc đã được Ngô Thanh Sách hấp thu vào người, hắn cũng chầm chậm mở hai mắt ra.
"Ngươi thành công."
Thanh âm của sư huynh như tiếng trời vang lên bên tai hắn, Ngô Thanh Sách kích động muốn mở miệng nói gì đó lại phát hiện miệng như không phải của mình, rất khó khống chế.
"Không cần lên tiếng, tiếp tục ngồi xếp bằng mười hai canh giờ ở chỗ này, sau đó ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trực tiếp quay người đẩy cửa rời đi.
Ngoài cửa, Cố Thanh Hoan đang chờ chắp tay nói:
"Sư huynh."
Thấy sư huynh gật đầu, Cố Thanh Hoan nhìn vào phòng rồi hỏi:
"Ngô sư huynh hắn..."
"Thành công, hiện tại tiềm lực của hắn không thua bất luận người có thiên phú dị bẩm nào."
"Vậy thì thật quá tốt rồi."
Cố Thanh Hoan cao hứng nói.
Giang Bắc Nhiên đánh giá Cố Thanh Hoan một chút, mở miệng hỏi:
"Sao không hỏi ta có đan dược nào cải biến thể chất của ngươi không?"
Cố Thanh Hoan lập tức cúi đầu:
"Sư huynh nhất định có lo lắng của sư huynh."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng thế, nói thật với ngươi, tư chất của ngươi không bằng Thanh Sách, nếu cho ngươi ăn linh đan như hắn, ngươi sẽ chết."
Cố Thanh Hoan nghe xong thì toàn thân run lên, nhưng không nói gì.
"Ngươi không cần sốt ruột, chỉ cần tiếp tục rèn đúc, rất nhanh cường độ thân thể của ngươi sẽ tăng cao, khi đó ta sẽ có linh đan đề cao tư chất của ngươi."
"Đa tạ sư huynh!"
Cố Thanh Hoan cúi đầu thật thấp.
Dù miệng không nói nhưng trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút hâm mộ Ngô sư huynh, dù sao hai người họ cùng là sư huynh đệ, nhưng tu vi chênh lệch ngày càng lớn.
Bây giờ nghe sư huynh chính miệng hứa hẹn, hắn sao có thể không cao hứng.
Nhìn Cố Thanh Hoan cao hứng, Giang Bắc Nhiên quyết định hay là không nói nửa câu sau?
Linh đan có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt như Lôi Viêm Tôi Thể Đan có thể tăng tốc độ hấp thu linh khí, gia tăng cường độ thân thể, nâng cực hạn bản thân tới mức cao nhất. Nhưng khôn có thể thay đổi được cả ngộ tính.
Hiện tại, vấn đề lớn nhất của Cố Thanh Hoan là lĩnh ngộ chiêu thức.
Không thể không nói, trong chuyện này, Giang Bắc Nhiên cũng rất khó hiểu, Cố Thanh Hoan có thể nói là một trong những người thông minh nhất hắn biết, xử lý mọi chuyện cực kỳ thỏa đáng, duy chỉ có tu luyện là không có chút thiên phú nào, quả thực khiến người ta khó hiểu.
Có lẽ không phải Thanh Hoan lĩnh ngộ không được những chiêu thức này, mà là thân thể bị hạn chế? Có lẽ các sau khi được linh đan chữa trị, hắn sẽ sẽ nhất phi trùng thiên thì sao.
Dù sao dưới sự hiểu biết của Giang Bắc Nhiên, với đầu óc như Cố Thanh Hoan, không lĩnh ngộ được 180 môn công pháp thì thật có lỗi với trí thông minh này của hắn.
"Hai ngày nay, ngươi thủ ở chỗ này đi, nếu có gì ngoài ý muốn thì lập tức nói cho ta biết."
"Vâng." Cố Thanh Hoan chắp tay nói.
Giang Bắc Nhiên gật đầu rồi quay người rời đi.
Giày vò hơn nửa đêm, trời đã sắp sáng, Giang Bắc Nhiên không ngủ, trực tiếp ngồi lên đám mây quay về hậu viện hoàng cung.
Lục Vĩ Hồ đang buồn bực ngán ngẩm trong kết giới thấy Giang Bắc Nhiên thì lập tức đung đưa sáu cái đuôi tiến lên đón.
"Chủ nhân, chủ nhân! Chủ nhân, ngài tới rồi."
Giang Bắc Nhiên nhíu mày:
"Trẫm không phải chủ nhân của ngươi."
"Không không không, ngài cho ta ăn, chính là chủ nhân của ta."
"Coi như trẫm là chủ nhân của ngươi, cũng không thả ngươi ra đâu."
"Đó là đương nhiên, chủ nhân muốn thả ta thì thả ta, chủ nhân muốn nhốt ta thì nhốt ta, hết thảy đều nghe chủ nhân."
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Lục Vĩ Hồ, Giang Bắc Nhiên thầm khó hiểu, không biết mị hồ này lại đang làm trò hồ gì?
Bất quá không thể không nói, dị thú thật không có tí kiêu ngạo nào, với tu vi của Lục Vĩ Hồ, nếu đổi thành người tu luyện, dù không phải Huyền Tông cũng sắp tiếp cận Huyền Tông.
Cường giả bậc này lại vẩy đuôi như chó mừng chủ với đệ tử Luyện Khí như hắn, thật khó mà có được a.
Giang Bắc Nhiên lấy một khối tinh quáng màu tím ném vào trận pháp rồi nói:
"Ngươi thích ăn là cái này đúng không."
Cảm thụ được linh khí đặc thù tràn ngập bên trong tinh quáng màu tím, Lục Vĩ Hồ cao hứng lăn lộn.
"Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân, chủ nhân thật tốt."
Nói xong liền cầm tinh quáng lên gặm.
Nghe âm thanh như tiếng kim loại va chạm từ trong miệng Lục Vĩ Hồ, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm cảm khái một câu.
Răng lợi là thật tốt...
Chỉ chốc lát sau, Lục Vĩ Hồ đã ăn xong, thoải mái ợ ra một hơi, lập tức đong đưa sáu cái đuôi đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Chủ nhân, ngài huấn luyện ta đi."
"A?"
Nghe xong yêu cầu kỳ quái của Lục Vĩ Hồ, Giang Bắc Nhiên nhìn nó như nhìn biến thái.
Mà Lục Vĩ Hồ thì biến lớn, lại thu nhỏ, lại phun lửa, lại độn thổ.
Biểu diễn xong, Lục Vĩ Hồ lần nữa đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Chủ nhân nhìn này, ta có nhiều bản lĩnh như thế, chỉ cần ngài mở miệng, ta sẽ phối hợp với ngài."
Nghe được cái này, Giang Bắc Nhiên rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Trước đó, lúc hắn rời đi từng nói với Lục Vĩ Hồ: Chờ ngươi nghĩ được lý do thuyết phục được trẫm, trẫm sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra.” Cho nên cách mà nàng nghĩ ra... là nhận hắn làm chủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận