Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 968: Thiên Tài Toàn Năng (4)

Việc này càng khiến Giang Bắc Nhiên khẳng định suy đoán của mình.
Khi biết được thân thể của Tiểu Thất, Giang Bắc Nhiên từng cảm thấy có thể hắn đã ảnh hưởng tới con đường phát triển của nhân vật chính nên mới bị Thiên Đạo xem như Lỗi Hệ thống mà bài trừ Hiện tại tựa hồ hắn cũng đang làm rối loạn kế hoạch của Thiên Đạo a.
'Ôi... ta cũng không cố ý đâu.' Nhưng chuyện đã đến nước này, muốn Thiên Đạo buông tha cho hắn là chuyện không thể nào, hắn chỉ có thể cố gắng đi tới cùng thôi.
Dù sao Giang Bắc Nhiên đã ‘mất hết hy vọng’ với Thiên Đạo.
'Bất quá cũng không biết là Thiên Đạo chơi ác hay ai khác chơi khác. Để ba nhân vật chính cùng ở Thịnh quốc, lại cùng một thời gian, không biết là muốn làm gì nữa? Xem thử mệnh cách ai cứng hơn? Để họ trổ hết tài năng hay gì?
‘Con mẹ nó chứ! ?'.
Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy mình đã hiểu.
Có lẽ toàn bộ Huyền Long đại lục là một bình dưỡng cổ.
Thiên Đạo bỏ ‘hạt giống’ vào cái bình này, sau đó để họ đấu nhau rồi chọn ra một người mạnh nhất.
Còn về vận mệnh gì đang chờ ‘nhân vật chính’ mạnh nhất kia... thì có trời mới biết.
'Mà ta... là đến để đảo loạn trò chơi này?' Lần này, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng hiểu vì sao Thiên Đạo luôn nhằm vào hắn.
'Ta là đang ảnh hưởng tới ngài chơi game đúng không?' 'Bất quá nghĩ cũng đúng, bằng năng lực hiện tại của mình cũng không thay đổi được gì, hay cứ tiếp tục đối kháng với Thiên Đạo tiếp đi.' 'Là trò chơi sẽ có kết cục, về phần bên thắng là ai... thì phải xem ai biết chơi hơn.' Giang Bắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chọn số hai rồi nói với Hoắc Văn Khang:
"Ta từ trước tới giờ không thu đồ đệ."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tôi lửa.
“Hả?”
Nghe Giang Bắc Nhiên đáp thế, ba người Hoắc gia cùng ngây ra.
Vì dựa vào những gì Giang Bắc Nhiên vừa nói, Hoắc Hồng Phi cảm thấy đối phương thật sự muốn nhận con hắn làm đồ đệ, nhưng không ngờ hắn vậy mà đoán sai rồi.
Hoắc Văn Khang cũng rất khó hiểu, hắn biểu hiện hết sức của mình cũng vì muốn làm đồ đệ của ân công, mà rõ ràng ân công cũng rất hài lòng với hắn.
Theo lý mà nói, sau khi hắn thông qua mấy khảo nghiệm của đại phu, chẳng phải đối phương nên thuận lý thành chương thu hắn làm đồ đệ sao?
Sau tới bước mấu chốt... ... ân công luôn không làm theo lẽ thường vậy?
Nhìn Hoắc Văn Khang vẫn đang quỳ trên mặt đất, Giang Bắc Nhiên tiếp tục nói:
"Đứng lên đi, ta đã nói rồi, từ trước tới giờ ta không thu đồ đệ."
"Vâng..."
Hoắc Văn Khang có chút thất vọng đứng lên.
Giang Bắc Nhiên vỗ bả vai Hoắc Văn Khang rồi nhìn về phía Hoắc Hồng Phi:
"Sở dĩ ta khích lệ hắn là vì mong ngươi đừng bao bọc hắn quá, nên để hắn ra ngoài lịch luyện, mãi bao bọc hắn sao mà hắn trở thành cường giả được.”
Hoắc Hồng Phi nghe xong lập tức hiểu dụng tâm lương khổ của chủ thượng.
Đối với Hoắc Hồng Phi tới nói, đứa con trai này hắn mất rồi tìm lại được. Tuy bề ngoài cực kỳ nghiêm khắc nhưng hắn yêu thương nhi tử tới cực điểm, có thể nói không chịu nổi khi nhìn nhi tử chịu nửa điểm tổn thương.
Với dạng bảo vệ quá độ này, đúng thật Văn Khang rất khó thành tài. Dù sao trên mảnh đại lục này có cường giả nào mà không phải ra ngoài lịch luyện đâu chứ, chỉ ở nhà tu luyện là không đủ.
Hoắc Hồng Phi hiểu rõ điểm này thì lập tức chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Đa tạ chủ thượng đã gợi ý, thuộc hạ nhất định nhớ kỹ trong lòng."
"Ừm, mặt khác, ta không ăn tiệc tối được. Mấy ngày nay ta có nhiều chuyện cần làm, ta chỉ đến xem các ngươi ổn không thôi. Nếu tất cả đều ổn, ta sẽ không ở lâu đâu.”
Giang Bắc Nhiên đồng ý ăn bữa ăn này là vì hệ thống yêu cầu.
Bây giờ nghĩ lại đoán chừng là muốn hắn tới gặp Hoắc Văn Khang.
Đương nhiên Hoắc Hồng Phi không hề ép Giang Bắc Nhiên, hắn trực tiếp chắp tay rồi đáp:
"Vâng, vậy để thuộc hạ đưa ngài ra ngoài."
Giang Bắc Nhiên cũng không cự tuyệt, được hai cha con tiễn ra tới cửa ra vào.
Lúc rời đi, Giang Bắc Nhiên bỗng nhớ bản thân chưa kiểm tra tu vi của Hoắc Văn Khang, vì thế hắn liền dùng tinh thần lực kiểm tra.
'Hắc... Ngươi con mẹ nó... Thật đúng là một thiên tài.' Hai năm trước Hoắc Văn Khang chỉ là người bình thường, bây giờ đã là Huyền Linh!
Tốc độ này không khác gì với Tiểu Thất, mà Tiểu Thất có bí cảnh, nhưng xác suất lớn Hoắc Văn Khang thì không, bằng không đối phương đã nói với hắn.
'Thật sự là thiên tài toàn năng?’.
Nếu không thể nhận làm đồ đệ, Giang Bắc Nhiên cũng không tính can thiệp vào chuyện của Hoắc Văn Khang, hắn quay đầu nhìn về phía Hoắc Hồng Phi:
"Chuyện cổ hoàng ngươi tranh thủ mà làm, ta chờ tin tốt của ngươi.”
“Vâng!”
Hoắc Hồng Phi cúi đầu hành lễ.
"Ừm, đi thôi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì phất tay, dẫn Hạ Linh Đang đi vào trong đám người.
Trong hẻm nhỏ, Giang Bắc Nhiên đưa tay gõ cửa một tiểu viện.
"Đông."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên gõ được cái thứ hai thì cửa viện đã được mở ra.
"Vương đại ca!"
Lệ Phục Thành kích động nói.
Hôm qua Lệ Phục Thành đã nhận được tin Vương đại ca sẽ tới, cho nên hắn đã sớm chờ ở đây từ sáng sớm.
"Ừm, đi vào rồi nói."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, dẫn theo Hạ Linh Đang tiến vào sân nhỏ.
"Vương đại ca."
Trong sân, Đường Thính Song bưng ấm trà thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái.
Giang Bắc Nhiên nhìn Đường Thính Song gật gật đầu, tùy tiện ngồi lên một băng ghế đá, nhìn về phía Lệ Phục Thành hỏi:
"Dạo này thế nào rồi?"
Lệ Phục Thành nghe xong thì ngượng ngùng gãi gãi đầu:
"Đều làm việc có sẵn, cũng không có đại sự gì."
"Vương đại ca, mời ngài uống trà."
Đường Thính Song rót trà cho Giang Bắc Nhiên.
Tiếp đó nàng lại nhìn nữ hài sau lưng Vương đại ca một chút, cũng lễ phép rót cho đối phương một chén:
"Mời dùng trà."
Hạ Linh Đang thấy thế thì vội khoát tay:
"Cám... cám ơn, ta không uống."
"Được rồi, vậy ta đặt ở chỗ ta đi, khi nào ngươi muốn uống thì uống."
"Tạ ơn."
Giang Bắc Nhiên nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
"Gần nhất có gặp sư phụ ngươi không?"
"Có."
Lệ Phục Thành gật gật đầu:
"Sau khi Vương đại ca bảo ta nên chủ động tìm sư phụ, chỉ cần rảnh là ta tới bái phỏng ngài ấy."
"Lần trước đi là khi nào?"
"Ba ngày trước."
"Ừm... viết thư nói với sư phụ ngươi lần tiếp theo ta sẽ đi cùng.”
Lệ Phục Thành nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức gật đầu:
"Vâng, ta đi viết ngay."
Từ khi Liễu Tử Câm nói với Giang Bắc Nhiên Tuân gia có chỗ dựa là Càn Thiên tông thì hắn liền biết nên giải quyết chuyện này thế nào cho tốt.
Tuân gia chỉ là gia tộc phụ thuộc mà thôi, nói khó nghe chút là chân chạy vặt. Còn lpt là ai? Đệ tử của Tông chủ Càn Thiên tông! Chỉ cần Lệ Phục Thành tùy tiện nói vài câu, chuyện này chắc chắn có thể được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Giang Bắc Nhiên đến Lương quốc là muốn gặp Lệ Phục Thành để giải quyết chuyện này.
Nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh, Giang Bắc Nhiên tính chào hỏi Ân Giang Hồng xong sẽ đi gặp Lệ Phục Thành, ai dè lại ngồi luôn vào cái ghế người đại diện Thịnh quốc.
Thân phận này đã định, kế hoạch của Giang Bắc Nhiên cũng vì thế mà thay đổi theo, chuẩn bị tự mình đi thăm vị Diêm Tông chủ kia một chút.
Xem thử thái độ của đối phương với Thịnh quốc là gì, liệu có hợp để nói chuyện hợp tác không.
Chỉ chốc lát sau, Lệ Phục Thành ra ngoài truyền tin xong thì quay lại nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vương đại ca, đã gửi tin đi rồi."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, thuận thế kiểm tra tu vi Lệ Phục Thành.
‘Ừ... tu vi phát triển khá vững, Huyền Vương tam giai. Xem ra hai tháng nay không đụng phải kỳ ngộ gì cả.’ ‘Này không phải nhân vật chính a.' Giang Bắc Nhiên thầm thở dài rồi hỏi:
"Gần đây trận pháp ngươi luyện ra sao rồi?"
"Nói cách khác... ngươi đã tinh thông chính loại trận pháp?"
Sau khi quen biết Lục Dương Vũ, Giang Bắc Nhiên biết đa phần trận pháp sư trên đại lục này chỉ giỏi một loại trận pháp, cũng biết trập pháp sư chia trận pháp thành chín loại.
Phân biệt là: Dò xét, công kích, phòng ngự, trị liệu, ẩn nấp, huyễn tượng, tăng cường, suy yếu, hoàn cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận