Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 293: Diệp Sóc

Thấy ánh mắt tức giận lại kiên định của Diệp Phàm, Ngô Thanh Sách đột nhiên nhớ tới lời sư huynh từng nói với mình tối hôm qua.
"Muốn dùng lời xin lỗi khiến Diệp Phàm buông xuống hận ý là không thể nào, đột nhiên biến thành phế vật, bị trưởng bối khinh thị, chịu đủ khi dễ của người đồng lứa, có thể nói Diệp Phàm quy hết mọi tội lỗi lên người Lục Thanh Âm."
Bây giờ xem ra, sư huynh nói không sai chút nào. Từ biểu hiện của đối phương, Ngô Thanh Sách có thể xác định được đây là động cơ trả thù, hoặc nói là động cơ..... sống tiếp của Diệp Phàm.
Thấy Ngô Thanh Sách sửng sốt, Diệp Lăng Thiên hoà giải nói:
"Diệp Phàm, người ta đã xin lỗi ngươi, thái độ này của ngươi là gì."
"Dù là Lục Thanh Âm tự mình tới nhận lỗi, ta cũng không chấp nhận.”
"Ngươi, đứa nhỏ này..."
Diệp Lăng Thiên cũng hiểu Diệp Phàm nên không nỡ trách cứ, đành phải ứng phó với Ngô Thanh Sách trước:
“Tính tình đứa nhỏ này quật cường, ta sẽ nói chuyện sau với hắn.”
Nói xong lập tức nói lãng sang chuyện khác:
"Vẫn chưa kịp hỏi, năm nay Thanh Sách bao nhiêu tuổi a?"
"Sang năm sẽ mười sáu."
"Thật đúng là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn a."
Diệp Lăng Thiên nói xong thì nhìn về phía các đệ tử của mình:
"Diệp Sóc, ra khỏi hàng."
"Vâng!"
Một vị nam tử mặc trường bào văn la rời khỏi đội ngũ, chắp tay nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, giới thiệu với Ngô Thanh Sách:
"Đây là cháu đích tôn Diệp Sóc của ta, tuổi tác ngang ngươi, hiện tại đã là Huyền Giả cửu giai."
Lúc nói chuyện Diệp Lăng Thiên rõ ràng có chút kiêu ngạo, có thể trước 20 tuổi đạt được Huyền Giả cửu giai, xem như trên toàn bộ Tập Nguyên trấn, không, toàn bộ Tứ Bàn quận cũng không có bao nhiêu.
Các đệ tử khác nhìn về phía Diệp Sóc, biểu lộ tràn đầy hâm mộ và sùng bái. Đây là người nổi bật nhất trong đời thứ ba của Diệp gia, Diệp Sóc không chỉ là người lớn tuổi nhất mà tu vi cũng cao hơn mọi người, thiên phú cực tốt, khiến rất nhiều đệ tử dù là ghen tị cũng chẳng ghen tị nổi.
Không có cách, chênh lệch thực sự quá lớn, căn bản không so được.
"Hạnh ngộ."
Ngô Thanh Sách chắp tay với Diệp Sóc.
"Hạnh ngộ."
Diệp Sóc đáp lễ với Ngô Thanh Sách, tiếp tục nói:
"Ngô huynh, nếu huynh đã là đệ tử thân truyền của Lục tông chủ, tất nhiên có chỗ đặc biệt và lợi hại, không biết tiểu đệ có thể thỉnh giáo một ít không ."
"Thỉnh giáo thì không dám nhận, nếu Diệp huynh đệ có gì muốn thì cứ hỏi, ngu huynh nhất định biết gì nói nấy."
"Cái kia..."
Trong mắt Diệp Sóc hiện lên chút hưng phấn:
"Ta muốn luận bàn một hai cùng Ngô huynh, xin Ngô huynh vui lòng chỉ giáo."
Nghe Diệp Sóc trực tiếp khiêu chiến với Ngô Thanh Sách, tuy trong lòng Diệp Lăng Thiên rất hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn nói:
"Ai, không có quy củ, Thanh Sách đường xa mà đến, cơm còn chưa ăn, ngươi đã tìm người ta luận bàn võ nghệ."
Không đợi Diệp Sóc nói chuyện, Ngô Thanh Sách trước hết mở miệng:
"Không sao, ta cũng rất muốn trải nghiệm Sân La kiếm của Diệp gia một chút, vậy so một trận đi."
Ngô Thanh Sách tới đây là vì nhiệm vụ của sư huynh. Một trong những nhiệm vụ đó là dựng nên hình tượng cường giả, chấn nhiếp đệ tử Diệp gia.
Hắn vốn nghĩ nên làm thế nào để đánh một trận, ai dè lại có người tự động đưa tới cửa.
Nghe Ngô Thanh Sách tiếp nhận khiêu chiến, một đám đệ tử Diệp gia không khỏi hưng phấn hết cả lên.
Vì họ không biết gì về Quy Tâm tông, chỉ biết nó nằm ở Phong Châu xa xôi, tông chủ là một vị Huyền Hoàng, có quan hệ tốt với tộc của họ mà thôi.
Nhưng Tông chủ lợi hại không có nghĩa là đồ đệ cũng lợi hại, cho nên bọn hắn vẫn vô cùng chờ mong nhân tài kiệt xuất nhất trong đời thứ ba của Diệp gia đánh nhau với đồ đệ thân truyền của Huyền Hoàng thì thế nào.
Thấy Ngô Thanh Sách sảng khoái nhận khiêu chiến, Diệp Lăng Thiên tự nhiên cũng không cản nữa.
Hắn cho vài đệ tử vẽ tạm một vòng tròn, cho Ngô Thanh Sách cùng Diệp Sóc tiến vào trong đó.
"Diệp sư huynh cố lên!"
"Diệp sư huynh, ngươi nhất định sẽ thắng."
"Diệp Sóc, ngươi thắng ta sẽ dẫn ngươi đi Phiêu Hương lâu!"
Cuối cùng, đệ tử kia vừa hô xong cũng cảm giác được tất cả trưởng bối trong tộc trưởng đều trừng mắt nhìn nàng, thế là vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng mặc niệm.
Không thấy ta, không thấy ta, ta không tồn tại.
Diệp Tu Đức là phụ thân của Diệp Sóc, đi lên trước vươn tay, ra hiệu mọi người đừng cổ vũ nữa. Đây vốn là tỷ thí công bằng, nếu cổ vũ nghiêng về một bên sẽ không hay.
Thấy chúng đệ tử an tĩnh lại, Diệp Tu Đức nhìn thoáng qua phụ thân của mình, thấy phụ thân gật đầu, Diệp Sóc quay đầu nói với hai người đứng trong vòng tròn:
"Hai bên chuẩn bị xong chưa?"
Hai người đồng thời gật đầu.
"Tốt, vậy bắt đầu đi."
Theo một tiếng ra lệnh của Diệp Tu Đức, Diệp Sóc dùng tốc độ cực nhanh rút Thanh Bình Kiếm bên hông ra. Huyền khí màu xanh trúc nháy mắt nổ tung, vọt tới chỗ Ngô Thanh Sách.
Sâm La kiếm pháp ý nghĩa như tên, phối hợp nhuyễn kiếm, dùng góc độ quỷ dị công kích đối phương.
Diệp Sóc hoàn toàn không tính khách khí, kiếm thứ nhất đã dùng mười thành lực, đâm Thanh Bình Kiếm về phía Ngô Thanh Sách từ phía sau lưng.
Nhưng vào lúc hắn cho rằng lần tập kích này sẽ đắc thủ thì ánh mắt hoa lên, Ngô Thanh Sách đã biến mất ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận