Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 406: Lỵ Hồ

Vậy cũng được.....
Giang Bắc Nhiên cảm nhận được linh khí xung quanh phảng phất như rung động, không khỏi thầm cảm khái hắn còn nhiều kiến thức trận pháp cần phải học.
Bất quá có thể làm được như thế, linh đan kia cũng rất lợi hại.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nghĩ có nên mượn cái linh đan kia nghiên cứu chút không thì Diêm Quang Khánh bỗng dừng lại, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Lịch Phục Thành, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tứ Tượng Chi Thể! ?
Vì ban đầu hắn bị chuyện Giang Bắc Nhiên chống đỡ được mụ thuật của Lục Vĩ Hồ thu hút nên không chú ý tới Lịch Phục Thành, nhưng khi hắn bắt đầu điều động linh khí xung quanh, con hàng này mới phát hiện thiếu niên này có thể chất cực kỳ hiếm thấy, Tứ Tượng Chi Thể.
Chẳng lẽ oa nhi này mới là người trong quẻ tượng?
Diêm Quang Khánh nghi hoặc, muốn mở miệng hỏi Lịch Phục Thành một chút nhưng lời đến khóe miệng lại nhớ tời Lâm bà căn dặn, cuối cùng chỉ đành thôi.
"Đinh linh ! đinh linh ! ".
Diêm Quang Khánh lắc chuông thêm hai cái nữa thì ném Lục Vĩ Hồ đi.
Lục Vĩ Hồ vừa lấy được tự do, muốn chạy trốn thì nghe tiếng tụng niệm của Diêm Quang Khánh.
"Ta khí hạo nhiên, thản nhiên vòng vực."
"Đạo tặc không dậy nổi, hổ lang bất xâm!"
Tiếng tụng niệm vừa dứt, Lục Vĩ Hồ đã bị vây khốn bởi một hư ảnh, hư ảnh cấp tốc biến lớn, trở thành một cái lồng giam.
Hay cho một cái Tứ Phương Tỏa Linh Trận!
Giang Bắc Nhiên cũng biết bày Tứ Phương Tỏa Linh Trận, nhưng đẳng cấp so với Diêm Quang Khánh thì một trời một vực.
Trực tiếp dùng linh khí bày trận mà mạnh tới như vậy.....
Kinh ngạc qua đi, Giang Bắc Nhiên càng hứng thú với cái chuông của Diêm Quang Khánh hơn.
"Được rồi, lão phu đã bày xong đại trận giam giữ nghiệt súc này. Các ngươi không cần lo nó có thể ra ngoài đả thương người."
Diêm Quang Khánh thu hồi linh đang.
Giang Bắc Nhiên lập tức chắp tay nói:
"Diêm tông chủ bày trận thật lợi hại, vãn bối vạn phần khâm phục."
"Ha ha ha, chỉ là chút tài mọn thôi."
Cười vài tiếng xong, Diêm Quang Khánh nói tiếp:
"Trận này có thể nhẹ nhõm tiến vào nhưng vào rồi thì đừng nghĩ quay ra. Các ngươi chỉ cần ném đồ ăn vào trận cho nó là được, chớ có bước vào.” "Vãn bối ghi nhớ."
Tiếp đó, Diêm Quang Khánh không cho cơ hội Giang Bắc Nhiên hỏi mà đã nói thẳng:
"Được rồi, nghiệt súc này giao cho hai người các ngươi, nửa năm sau lão phu sẽ tới tìm. Nếu như các ngươi chiếu cố tốt nghiệt súc này, đến lúc đó lão phu sẽ có phần thưởng tương xứng cho các ngươi. Vậy lão phu đi đây."
Diêm Quang Khánh nói xong thì đằng không bay mất.
Đậu xanh !
Giang Bắc Nhiên bị tình huống trước mắt làm cho vò dầu bứt tai. Huyền Tôn đột nhiên tới đột nhiên đi, khiến người ta khó mà nhìn ra mục đích của ông ta.
Diêm Quang Khánh vừa đi, Lục Vĩ Hồ bên trong Tứ Phương Tỏa Linh Trận lập tức miệng nói tiếng người:
"Hai vị công tử đừng tin ác nhân kia, hắn nhất định muốn hại các ngươi!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì ngồi xổm bên cạnh Tứ Phương Tỏa Linh Trận:
"Chúng ta lại dựa vào đâu mà tin ngươi?"
Lục Vĩ Hồ lập tức lộ ra bộ dáng vô hại tươi cười, đung đưa sáu cái đuôi lấy lòng:
"Ta chỉ là một tiểu hồ ly không tranh quyền thế. Vốn ta đang tu luyện trong động, ai biết ác nhân kia bị chạm sợi dây nào, tự nhiên xông vào động đòi mạng ta. Ta thật vất vả lắm mới trốn được tới đây đó.” "Ngươi nói là... Ngươi từ Đường quốc một đường chạy tới Thịnh quốc?"
"Thịnh quốc? Nơi này là Thịnh quốc?"
Lục Vĩ Hồ không hiểu nói.
"Đúng vậy, bây giờ ngươi đang bị giam trong hoàng cung Thịnh quốc."
"Ô !"
Lục Vĩ Hồ phát ra tiếng ủy khuất:
"Công tử có lòng tốt, xin ngài thả ta đi, ba ba mụ mụ của ta đều trong ổ chờ ta. Nếu họ phát hiện ta không có ở đó, nhất định sẽ rất lo."
Lục Vĩ Hồ nho nhỏ bán manh có lực sát thương rất lớn, đôi con ngươi đen tròn lộ ra vẻ bi thương vô hạn.
"Vì sao Diêm tông chủ kia lại đột nhiên muốn truy sát ngươi?"
"Ô ô ô, ta cũng không biết, sáng sớm ta đang ăn trong động. Ác nhân kia đột nhiên liền vọt vào, ta thấy tu vi ác nhân cao cường liền co cẳng mà chạy. Ai biết chạy một hồi thì tới đây. Công tử ! ngài tin ta, Ương Ương thật không lừa ngươi."
"Ngươi tên Ương Ương à?"
"Ừm ừm!"
Lục Vĩ Hồ gật đầu:
"Vì lúc sinh ta, ta cứ kêu to ương ương ương nên mẹ gọi ta như thế.” "Thật dễ nghe."
"Vậy công tử có thể thả ta ra ngoài không, mẹ ta nhất định đang sốt ruột chờ."
"Không phải sau khi dị thú các ngươi thành niên sẽ không ở cùng phụ mẫu à? Mẹ ngươi vẫn ở chung động với ngươi?” "Công tử thật bác học, đúng là thế, nhưng cha mẹ ta luôn luôn không yên lòng về ta, một mực ở cạnh ta. Kỳ thật người ta cũng không đâu có làm gì đâu, vẫn là một bảo bảo ngoan mà.” "Ngươi là Lỵ Hồ đi, lúc sinh ra đời chỉ có một cái đuôi, theo đạo hạnh ngày càng cao, đuôi cũng sẽ ngày càng nhiều, bây giờ ngươi có sáu đầu, tu luyện... cũng trên trăm năm?"
Lục Vĩ Hồ sững sờ, tiếp đó lập tức lấy lòng:
"Kỳ thật cũng không lâu như vậy, ta tu hành tương đối nhanh, đến bây giờ vẫn chưa đến trăm năm đâu."
"Thực lực Lục Vĩ Lỵ Hồ có thể so với Huyền Tông, nếu trẫm thả ngươi ra, ngươi ăn trẫm thì làm sao bây giờ?"
"Không có đâu! ngài thả ta ra chính là đại ân nhân của ta, tộc Lỵ Hồ chúng ta có ân tất báo, ngài cứu ta một mạng, ta nhất định sẽ dốc toàn lực báo đáp ngài."
"Thật?"
"Thật, thật."
Lỵ Hồ một gật đầu:
"Trước giờ Lỵ Hồ chúng ta không biết nói dối."
"Vậy ngươi tính báo đáp trẫm thế nào?"
"Dĩ nhiên ân nhân kêu ta làm gì ta liền làm đó."
"Tốt như vậy?"
"Đương nhiên! Ngài là ân nhân của ta mà."
"Nghe rất mê người."
"Đương nhiên, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi, cho nên ân nhân à, bây giờ ngài có thể thả ta ra không?"
"Đương nhiên không được."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
"Nhân loại!"
Lục Vĩ Hồ nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bỗng biến lớn, trở thành Hỏa Hồ cao hơn ba mét, đôi con ngươi màu bích lục nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên:
"Nhân loại! Ngươi không nên được một tấc lại muốn một thước! Bản Yêu Tôn ôn tồn nói chuyện với ngươi là phúc phận của ngươi, mau giải khai trận pháp cho ta. Bằng không chờ ta khôi phục thực lực, tự xông ra khỏi trận pháp này nhất định sẽ giết sạch hoàng cung của ngươi!” Thấy hàm răng sắc bén của Hỏa Hồ, Giang Bắc Nhiên chậm rãi đứng lên nói:
"Sớm nói như vậy không phải tốt hơn à, bán manh cái gì, muốn ra ngoài cũng được. Nói thật cho ta biết, đến cùng vì sao Diêm tông chủ lại đuổi giết ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận