Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 671: Nói Dối (2)

Liễu Tử Câm suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Vừa rồi Lục sư huynh đã giúp chúng ta giảng hòa, về sau khẳng định cũng sẽ giúp chúng ta nói đôi lời, cho nên ta cảm thấy chúng ta không cần làm chuyện dư thừa gì, ngoan ngoãn đi xin lỗi là tốt rồi."
"Ừm!"
Bốn người nghe xong cũng đồng thời gật đầu, cho rằng đây là biện pháp giải quyết tốt nhất hiện tại.
Trong lúc năm năm đóa kim hoa nghĩ cách thì mấy nam đệ tử ở Thủy Kính đường đang đứng quan sát các nàng từ xa.
“Phương sư muội trổ mã ngày càng linh khí a, thật muốn trò chuyện cùng các nàng.”
"Liễu sư tỷ vẫn luôn đoan trang như vậy, rất muốn nhìn thử khi nàng cười lên sẽ là cái dạng gì. Ai, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể đả động tới trái tim của nàng."
"Ai, ngươi có thể phân rõ đâu là Thủy sư tỷ, đâu là Miểu sư tỷ không?"
"Sao mà phân biệt được, ba vị Ngu sư tỷ giống nhau như đúc, căn bản nhìn chẳng có điểm gì khác nhau cả.”
"Hắc hắc, nói cho ngươi biết, hiện tại người đứng bên phải ngoài cùng chính là Thủy tỷ tỷ, đứng bên trái nàng chính là Miểu tỷ tỷ."
"Sao ngươi biết?"
"Ngươi nhìn ngọc bội bên hông các nàng đi, màu sắc ngọc bội của Thủy sư tỷ sẽ nhạt hơn một chút mà của Miểu sư tỷ sẽ đập hơn chút.”
"Vậy mà ngươi cũng có thể nhìn ra?"
"Đó là đương nhiên, ta quan sát lâu lắm mới nhìn ra đó.”
"Bội phục, bội phục, cho nên có gì hữu dụng không?"
"A, lời không hợp ý nói không nửa câu cũng bằng thừa, xem ra chúng ta không phải người chung một đường, cáo từ."
Nhìn ngày càng nhiều nam đệ tử tụ tập, Liễu Tử Câm mới nhận ra các nàng đã dừng lại ở đây quá lâu, thế là cùng bốn người khác vội vàng rời đi.
Thấy đám Liễu Tử Câm đi rồi, nhóm nam đệ tử dừng chân ở Thủy Kính đường dù muốn bắt chuyện với mỹ nhân nhưng nhớ tới vô số vết xe đổ trước đó, cuối cùng vẫn lùi bước.
Trên đường tới Đinh Lan thủy tạ, Ngu Quy Miểu đột nhiên mở miệng nói:
"Tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy lần này sư huynh trở về lại càng trở nên dễ nhìn hơn không?"
Ngu Quy Chủy nghe xong liên tục gật đầu nói:
"Quả nhiên các ngươi cũng nghĩ vậy! Lúc đầu ta đã nghĩ sư huynh tuấn mỹ đến cực hạn rồi, nhưng lần này lại càng dễ nhìn hơn.”
Nói xong Ngu Quy Chủy lại nhìn về phía Phương Thu Dao:
"Thu Dao tỷ, ngươi có thấy vậy không? Thu Dao tỷ? Thu Dao tỷ! ?"
"A! ?"
Phương Thu Dao đang ngây người bị gọi mấy lần liền mới phản ứng lại.
"Thu Dao tỷ, ngươi không sao chứ, sao gần nhất hay thấy ngươi ngẩn người vậy, có tâm sự gì à?"
Ngu Quy Chủy có chút bận tâm mà hỏi.
"Không có, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ về vấn đề chiêu thức mà thôi."
"Thật ư?"
Ngu Quy Chủy nhìn chằm chằm Phương Thu Dao mà hỏi.
"Thật chứ, vừa rồi các ngươi đang nói tới cái gì vậy?"
Phương Thu Dao hỏi ngược lại một câu.
"A a, chúng ta đang nói sư huynh ngày càng dễ nhìn, nhưng cụ thể dễ nhìn ở đâu lại không biết.”
"Là khí tràng đi."
Phương Thu Dao thốt lên:
"Sư huynh ngày càng phát sáng.”
"Đúng đúng đúng!"
Ngu Quy Chủy và Ngu Quy Miểu liên tục gật đầu:
"Cảm giác như khí tràng của sư huynh mới là thứ hấp dẫn người khác nhất."
Nghe được mọi người thảo luận về khí tràng của sư huynh, Liễu Tử Câm một mực trầm mặc không nói không khỏi nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng vừa rồi.
Liễu Tử Câm lần nữa cảm giác toàn thân một trận khô nóng thì không khỏi đỏ mặt.
Khi tràng của sư huynh ư..... ta cũng rất thích đó.
Cả năm vừa trò chuyện về sư huynh vừa đi tới Đinh Lan thủy tạ, đang chuẩn bị gõ cửa thì thấy sư phụ từ xa đi tới.
"Bái kiến sư phụ."
Năm người vội hành lễ với Vu Mạn Văn.
Vu Mạn Văn nhìn cả năm nàng rồi gật đầu, cười nói:
"Là chuyện tốt gì mà trông năm các ngươi vui như vậy."
"Hắc hắc..."
Ngu Quy Miểu cười một tiếng rồi đáp:
"Hồi bẩm sư phụ, chúng ta vừa mới gặp được sư huynh."
Vu Mạn Văn nghe xong thì sững sờ:
"Giang Bắc Nhiên? Hắn trở về rồi?"
"Ân ân, vừa trở về ạ."
Vu Mạn Văn bỗng cảm thấy tâm nhảy thót lên, nàng ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Trở về thì trở về, nhìn các ngươi vui thế nào kìa, chưa từng thấy qua nam nhân à, vào nhanh đi."
"Vâng !"
Năm người đáp một tiếng rồi cùng đẩy cửa đi vào sân.
Tới phòng chính, năm người lại thấy Thi Phượng Lan đang loay hoay bên cạnh một chậu hoàng tiên dưới cửa, cả năm lập tức chắp tay hành lễ:
"Bái kiến Thi đường chủ."
Thi Phượng Lan chậm rãi quay người lại, gật đầu nói:
"Ừ, đi đi."
Dù đã hơn một năm, đám Liễu Tử Câm vẫn khó lòng tin được người có tính cách ‘tiểu hài tử’ trước mặt và vị đường chủ cao cao tại thượng mình từng gặp là cùng một người.
Đợi đến khi đám Liễu Tử Câm xe nhẹ đường quen đi vào hậu viện, Vu Mạn Văn mới hỏi Thi Phượng Lan:
"Đường chủ, ngươi đã sớm biết Giang Bắc Nhiên trở lại?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận