Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 754: Luyện Ngọc Và Trận Pháp

Thấy Cao Lan Văn suy nghĩ, Giang Bắc Nhiên cũng không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, Cao Lan Văn đột nhiên mở mắt hô lên:
"Ta biết rồi! Huyền Quy văn dùng để ổn định kết cấu ngọc thạch! Cho nên, lúc ngươi điêu khắc đã cố ý điêu từ trong ra ngoài, dùng đường vân ổn định ngọc khí, chờ đã... Không chỉ thế, ngươi còn dùng một loại thủ pháp nào đó ta không biết.” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì có hơi kinh ngạc.
Bát phẩm không hổ là bát phẩm a.
Giang Bắc Nhiên tự nhận tốc độ tay của mình cực nhanh, hơn nữa theo cách nói của Cao Lan Văn, có vẻ nàng hoàn toàn không biết gì về loại này.
Nhưng dù thế, nàng vẫn nhìn ra.
‘Ít nhất trên phương diện luyện ngọc, thiên phú của nàng hơn ta một bậc.’ "Sư phụ! Ta cũng muốn nhìn! Ta cũng muốn nhìn!"
Lúc này, Liễu Vi Ninh đứng bên cạnh chảy nước miếng rốt cục nhịn không được, chạy tới giang hai tay hô.
Cao Lan Văn lắc đầu:
"Chờ một chút."
"Ta cũng muốn nhìn! Ta cũng muốn nhìn!"
Liễu Vi Ninh vẫn nhảy cà tưng hô lên như cũ.
"Không được."
Gặp Cao Lan Văn không đồng ý, Liễu Vi Ninh nhìn về phía Giang Bắc Nhiên mà hô:
"Ta cũng muốn nhìn, đại sư, ngài có thể điêu lại một khối không?"
Liễu Vi Ninh sờ lên túi, lấy một viên đá ra đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Ta đổi với ngươi được không?"
'Phốc!' Giang Bắc Nhiên nhìn viên ngọc Liễu Vi Ninh móc ra mà thiếu chút phun máu.
Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc! ?
Giang Bắc Nhiên ngớ người. Đây là ngọc tốt cực phẩm trên Kỳ Trân Phổ, truyền thuyết nói nó có thể kích phát tất cả tiềm lực của một người, dù là Huyền Tông vẫn có thể đánh ngang tay một trận với Huyền Tôn!
"Ninh Ninh! Ngươi!"
Cao Lan Văn hô lên một tiếng, tranh thủ nhét Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc vào trong túi áo Liễu Vi Ninh.
Xong xuôi, Cao Lan Văn quay đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, phát hiện biểu lộ của đối phương vẫn bình tĩnh như thường.
‘Nhìn thấy Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc mà vẫn lạnh nhạt như vậy... Không hổ là ẩn sĩ cao nhân.' Sau khi Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc lại bị nhét vào túi mình, Liễu Vi Ninh lần nữa lấy ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên, không ngừng hô lên.
"Đại sư! Ta đổi với ngươi, ta đổi với ngươi."
Rơi vào đường cùng, Cao Lan Văn chỉ đành phải đưa khối Minh Tâm Ngọc này cho Liễu Vi Ninh:
"Cầm lấy đi, đừng có nhao nhao với Giang đại sư nữa."
"Tạ ơn sư phụ!"
Cao Lan Văn cao hứng cười một tiếng, cúi xuống bắt đầu nghiên cứu Minh Tâm Ngọc.
"Khiến ngươi chê cười rồi."
Cao Lan Văn ngồi xuống ghế, nói ra lời xin lỗi.
"Không sao."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười gật đầu, nhưng thầm nghĩ:
'Khối ngọc kia... Ta muốn a.' Nhưng nhìn vẻ khờ khạo của Liễu Vi Ninh, Giang Bắc Nhiên bỗng có cảm giác như lừa kẹo của đứa nhỏ, hơi có chút cảm giác tội lỗi.
Bất quá Liễu Vi Ninh có thể được ngọc cực phẩm như thế cũng không giống do Cao Lan Văn đưa, đoán chừng thân phận và bối cảnh của nàng cũng không đơn giản.
‘Ai... Khắp nơi đều có phú nhị đại, bình dân thật khó làm.’ Cảm khái xong, Giang Bắc Nhiên nhìn Cao Lan Văn và nói:
"Đại sư không hổ là đại sư, những thủ pháp này ta nghiên cứu rất lâu mới nghiên cứu ra được, không ngờ ngươi chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấu."
Cao Lan Văn nghe xong thì lắc đầu:
"Nhìn thấu thì có ích lợi gì, có thể tạo ra loại thủ pháp này, ngài mới có thể được xưng tụng là đại sư, không biết ta có thể mạo muội hỏi một chút, ngươi dùng thủ pháp gì để khâu không?”
Đậu má, ánh mắt độc thật.
Đây là lần đầu tiên Giang Bắc Nhiên giao lưu với đại sư đỉnh tiêm huyền nghệ. Dù Cao Lan Văn chưa từng thấy qua kỹ năng mà hệ thống cho hắn nhưng vẫn có kinh nghiệm bù đắp vào, thật sự không thể xem thường.
Thi Hoằng Phương ở bên cạnh thì há mồm, cằm thiếu chút rơi xuống đất.
'Cao quán trưởng... Vậy mà dùng từ ngài! ?' Là thiểm cẩu sao... Không đúng, là người theo đuổi, kỳ thật Thi Hoằng Phương biết ánh mắt Cao Lan Văn cao thế nào, người cao ngạo như vậy lại công nhận người khác lợi hại hơn mình...
'Lại gọi Giang Bắc Nhiên là ngài?' Thi Hoằng Phương không khỏi ngơ ngác, dù hắn biết trên phương diện luyện ngọc Giang Bắc Nhiên cực kỳ lợi hại nhưng dựa vào phản ứng của Cao Lan Văn mà xem...
'Dường như tiểu tử này... đã vượt qua cả hai từ lợi hại rồi?’ Bất quá bây giờ Thi Hoằng Phương chỉ có thể yên lặng quan sát, bởi vì thứ hai người họ nói hắn nghe không hiểu gì hết.
'Không phải đang nói tới luyện ngọc à? Sao kéo tới trận pháp rồi?' Trong lúc Thi Hoằng Phương không hiểu, ánh mắt Cao Lan Văn cũng tràn đầy kinh ngạc.
Vì từ những gì Giang Bắc Nhiên giảng giải, nàng hiểu vừa Minh Tâm Ngọc mà Giang Bắc Nhiên vừa điêu khắc xong có dùng tới thủ pháp bày trận, chính là loại trận pháp thu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận