Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 246: Bóng Lưng

Khổng Thiên Thiên kéo Mộc Dao đi theo Giang Bắc Nhiên.
Thấy Giang Bắc Nhiên cứ thế rời đi, Mộc Dao hừ một tiếng, vừa tính tức giận đuổi theo tìm Giang Bắc Nhiên "lý luận" thì một cảm giác quen thuộc bỗng ập tới, bóng lưng Giang Bắc Nhiên dần trùng lặp với bóng lưng cha lớn của nàng.
Mộc Dao vội lắc đầu xua đi ảo giác, nàng đã hiểu vì sao khi đứng trước Giang Bắc Nhiên nàng luôn không phát tiết được.
Vì Giang Bắc Nhiên sẽ không lý luận với nàng, thỉnh thoảng lại dạy nàng chút đạo lý, bộ dáng cực kỳ giống khi cha lớn vừa nhặt nàng về.
Hắn căn bản coi ta như con nít!
Mặc dù có chút tức nhưng Mộc Dao đã dần hiểu vì sao cha lớn lại kêu nàng đi cùng Giang Bắc Nhiên.
"Sư tỷ? Sư tỷ? Sư tỷ, ngươi đừng làm ta sợ!
Nhìn Mộc Dao đứng đực mặt tại chỗ, biểu lộ trên mặt không ngừng biến ảo, Khổng Thiên Thiên còn tưởng nàng tẩu hỏa nhập ma đâu, vội bắt lấy bờ vai của nàng lay lay.
Sau khi bị dân trấn dần vây xem, Mộc Dao lập tức phản ứng lôi Khổng Thiên Thiên về khách sạn, trên đường nhịn không được trách mắng cô nương này vài câu.
Giờ Tý, Giang Bắc Nhiên rời khỏi khách sạn, lúc này người trên đường thưa thớt, chỉ còn vài người nhặt rác kiếm đồ ăn cho ngày mai.
Dù sao đại hiệp lợi hại nhất thế gian cũng cứu không được chữ “nghèo”, coi như áp chế được Hoàng bang thì dân khổ đa phần vẫn sẽ khổ.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực dò xét rồi đi tới một con đường.
Giờ khắc này, trong một sân viện, Đường Thính Song bưng một bát chè mè đen đặt lên bàn sách của Lịch Phục Thành.
"Sư huynh, dùng chút điểm tâm đi.”
Lịch Phục Thành để sách xuống, ăn một muỗng chè mè đen:
"Cám ơn, ngươi cũng ngồi ăn chút đi."
"Vừa rồi lúc nấu đã ăn rồi.”
"Đám Hưng Phát đã ngủ hết rồi?"
"Ừm."
Đường Thính Song gật đầu:
"Hai ngày này họ chạy đi không ít nơi, đoán chừng đã mệt rồi."
"Ngươi cũng vất vả, mệt mỏi cả ngày vẫn nấu chè cho ta.”
"Làm chè cho sư huynh không mệt."
"Song Song..."
Nghe hai người anh anh em em một hồi, Giang Bắc Nhiên có chút hối hận vừa rồi hắn không tới sớm chút, lúc này xông vào chẳng phải phá hư bầu không khí của người ta.
Bất quá vẫn còn may, hai người tương đối ngại ngùng, nhìn nhau chốc lát đã ngồi yên không nói gì nữa.
"Thật thơm, có thể múc cho ta một bát không?”
"Ai! ?"
Nghe được thanh âm này, Đường Thính Song vội rút kiếm ra bảo hộ phía trước Lịch Phục Thành.
Lịch Phục Thành vừa kinh ngạc lại khẩn trương, mặc dù hắn chưa thấy người, cũng không thể dùng huyền thức nhìn thấu tu vi đối phương, nhưng hắn cảm thấy người trước mặt này rất quen thuộc.
"Vương huynh! ? Là ngươi sao?"
Con mẹ nó! ? Vậy mà cũng nhận ra ta! ?
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc, bất luận là lần trước gặp hay lần này, hắn đều mặc Mẫn Nhiên. Dưới loại tình huống này mà Lịch Phục Thành vẫn có thể nhận ra hắn thì đúng là lạ.
Gặp quỷ rồi, quả nhiên hình mẫu nhân vật chính rất bá đạo...
Đã bị nhận ra, Giang Bắc Nhiên cũng không che che lấp lấp nữa, hắn gật đầu nói:
"Không ngờ Lịch huynh vẫn nhớ rõ ta, tại hạ thật sự thụ sủng nhược kinh a."
Hiện tại rõ ràng chuyện Hoàng bang chỉ có thể tìm Lịch Phục Thành hỏi mà thôi. Hắn cũng rất hứng thú với Lịch Phục Thành. Vì thế không hề vòng vèo trực tiếp tìm tới đây, tới nơi rồi mà hệ thống vẫn chẳng phát động.
Nghe được hai chữ Vương huynh, Đường Thính Song bảo hộ trước Lịch Phục Thành lập tức kinh ngạc, thu hồi Kiếm Đạo:
"Gặp qua Vương đại ca! Tiểu nữ tử lỗ mãng, hướng ngài bồi tội."
"Không lỗ mãng, không lỗ mãng, là ta không lộ diện.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cười một tiếng:
"Đã lâu không thấy, quan hệ của các ngươi vẫn tốt như thế a."
"Vương... Vương đại ca chê cười."
Đường Thính Song đỏ mặt cúi đầu nói.
Thấy Đường Thính Song xấu hổ như học sinh cấp hai lần đầu biết yêu, Giang Bắc Nhiên cũng không nỡ trêu chọc tiếp.
"Song... Sư muội, mau múc cho Vương đại ca một bát chè đi.”
"Vâng, ta đi ngay."
Đường Thính Song đáp xong thì vội chạy tới phòng bếp.
"Vương huynh, mời ngồi."
Lịch Phục Thành dùng tay áo xoa xoa ghế gỗ, thủ thế mời ngồi.
"Đa tạ."
Giang Bắc Nhiên ngồi xuống, chắp tay nói với Lịch Phục Thành:
"Không biết hiện tại ta nên gọi ngươi là Lịch huynh hay Ma Vân đại hiệp?"
Lịch Phục Thành nghe xong không khỏi sững sờ, có chút ngượng ngùng đáp:
"Vương huynh, ngài cũng biết rồi a?"
"Ha ha, bây giờ nổi danh khắp Giang Bắc, có ai mà không biết.”
"Kỳ thật ta chỉ làm chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Nói đến đây, Lịch Phục Thành hỏi:
"Vương huynh, sao ngươi biết ta ở đây mà tới tìm?"
"Hôm nay ta xuống núi mua đo, đi ngang qua Lạc Hà trấn vừa vặn nghe được tiếng hoan nghênh ngươi, vì thế liền tìm ngươi tâm sự, không quấy rầy ngươi chứ?"
"Không quấy rầy, đương nhiên không quấy rầy! Ta vẫn luôn muốn đến nhà tìm Vương huynh để tạ ơn, chỉ một mực vẫn chưa tìm được hạ lễ nên chậm chạm chưa tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận