Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 476: Quỷ Môn Thất Kiệt (1)

Hắn vốn là người theo chủ nghĩa ăn chay, không thích ăn đồ mặn, nhưng từ khi con meo meo của hoàng thượng tiến vào trong đầu, mỗi khi hắn muốn ăn cơm, trong đầu luôn có một ý thức gấp rút kêu hắn mau ăn thịt.
Đó không chỉ là âm thanh mà như hắn có một nhân cách khác vậy.
Điều này khiến Tô Tu Vũ càng thêm tin lời Giang Bắc Nhiên, con meo meo kia có thể thay thế hắn chỉ trong nháy mắt.
Vừa nghĩ tới những gì Giang Bắc Nhiên từng nói, Tô Tu Vũ thật sự nhịn không được muốn xông vào hoàng cung kéo cổ áo hoàng đế rống to:
"Không phải ngươi bảo chúng sẽ không ảnh hưởng gì tới ta sao!"
Nhưng hắn không dám.
Ban đầu, Tô Tu Vũ từng thử chống cự, nhưng sau đó bụng hắn đau vô cùng, như có thứ gì bén nhọn cứa qua cứa lại.
Đối mặt với loại tình huống này, trừ thỏa hiệp ra hắn thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
"Khách quan, thịt heo cùng Phì Kê đã lên, mời ngài dùng từ từ."
Trong lúc Tô Tu Vũ đang phiền muộn, một bàn thịt heo và Phì Kê đã được tiểu nhị bưng lên, đặt trước mặt hắn.
Đối mặt với Phì Kê vàng óng, dục vọng ăn uống dâng trào trong lòng Tô Tu Vũ. Phải biết, trước đó khi nhìn vào đồ mặn, hắn vô cùng phản cảm.
"Ừng ực..."
Tô Tu Vũ nuốt một ngụm nước bọt, thật rất sợ ngày nào đó mình sẽ bị cổ trùng trong não đồng hóa, ý thức bị nó chiếm đoạt.
Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, cam chịu số phận đi.
Bây giờ hình tượng hoàng đế Thịnh quốc thật sự rất to lớn với Tô Tu Vũ, đến mức dù hắn rời khỏi hoàng cung cũng hoàn toàn không dám có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào với đối phương, thật sự sợ meo meo thay thế mình.
Hiện tại cũng vậy, nghĩ đến vấn đề này, Tô Tu Vũ tự buộc mình phải nghĩ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giúp hoàng thượng làm việc, hắn nhất định sẽ thả ngươi ra.
Tô Tu Vũ xé một cái đùi gà ra, chậm rãi bỏ vào mồm, cắn một cái!
mẹ nó, thật là thơm!
Trong đêm, lần nữa xác định trong trấn không có cường giả Huyền Hoàng cấp thủ quan, Tô Tu Vũ bung dù Huyễn Không Chướng nhẹ nhàng đi qua Dương Hộ Trận tại biên quan Thịnh quốc, tới được Lương quốc.
Trước giờ khi quay về cố hương, Tô Tu Vũ đều cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng lần này lại nặng nề vô cùng.
Chờ đi được mấy dặm, Tô Tu Vũ cất Huyễn Không Chướng xong, bỗng nhiên đằng không bay về phía nam.
Trong lúc phi hành, Tô Tu Vũ bay qua mấy thành trấn, sắp tới nơi hắn bỗng nhíu mày, ngay sau đó tiếng phang vang lên, Tô Tu Vũ đụng phải bình chướng hô to đau đớn, rơi xuống đất.
"Ha ha ha! Đầu Tôm, lúc này hàng lớn đến rồi!"
"Để coi, mà nói lại, đồ trong Càn Khôn giới của hắn ta chọn trước."
"Phì Kê, mở đạo trận thứ hai ra! Đừng để hắn bay mất."
"Còn cần ngươi nói? Đã sớm mở rồi."
Tô Tu Vũ nghe tiếng ồn tạp nham xung quanh thì yên lặng bò dậy từ dưới đất. Quét nhìn một đám người bằng ánh mắt vô cảm.
"Xem ra tu vi tiểu tử này rất cao a."
"Sợ cái rắm gì, trong Hỏa Nghiệt Trận của lão tử, dù hổ cũng phải phục tùng.” "A? Sao trông ngu ngốc vậy, bộ ngã hỏng đầu rồi hả? Ngô Công, đi lên chút quy củ với hắn đi."
"Vâng!"
Một nam tử gầy gò đồng ý rồi đi tới trước mặt Tô Tu Vũ:
"Tiểu tử, tính ra vận khí ngươi tốt, gặp được Quỷ Môn Thất Kiệt chúng ta, chúng ta chỉ cướp tiền, không muốn mạng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao đồ ra, ta đảm bảo ngươi có thể an toàn rời đi."
Tô Tu Vũ im lặng, cũng tính trả lời.
"Hắc! Tiểu tử ngươi muốn chết đúng không!"
Ngô Công cảm thấy mất mặt, tính đi lên tính sổ thì nghe Tô Tu Vũ thầm nói:
Con mẹ nó, lại là trận pháp, lại là Phì Kê, lại là Ngô Công...
Ngô Công nghe xong thì sững sờ, đánh giá Tô Tu Vũ lại một lần, thực sự không nhớ mình từng gặp người trước mắt này ở đâu.
"Ngươi giả thần giả quỷ với ta làm gì!"
Ngô Công nói xong thì đánh một bạt tay về phía Tô Tu Vũ.
Nhưng cánh tay hắn vừa vung được một nửa, Tô Tu Vũ đã xuất thủ, chỉ nghe "đùng" một tiếng! Đầu Ngô Công trực tiếp xoay tròn ba vòng rưỡi, chỉ để lại khuôn mặt hoảng sợ hướng về phía đồng bạn đứng phía sau.
"Đồ chó hoang nào gọi Phì Kê! Chui ra đây cho lão tử!"
Thấy tử trạng của Ngô Công, Quỷ Môn Lục Kiệt còn lại chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Dù Ngô Công là người có tu vi yếu nhất trong bảy người nhưng cũng là cường giả Đại Huyền Sư, có thể một kích miểu sát hắn...
"Huyền Linh! ?"
Đầu Tôm lập tức nhận ra mình đụng trúng hàng cứng bèn hô:
"Bày trận! Lấy hết bảo bối ra! Đừng tiếc, làm xong cuộc mua bán này chúng ta sẽ phát tài!"
Năm người còn lại cũng là lưu manh, chỉ trong vài phút kinh ngạc ngắn ngủi lập tức tán ra, nhao nhao lấy ra đủ các loại pháp khí kỳ quái.
Sắc mặt Tô Tu Vũ hai âm trầm tới cực điểm, tay lắc một cái, mấy chục xiềng xích tử tinh bay tới sáu người còn lại.
“Phòng thủ!” Đầu Tôm hét lớn một tiếng, hai tay bảo hộ trước ngực, năm người khác phối hợp rất ăn ý, trong nháy mắt đã bày ra tư thế đối ứng. Chỉ một thoáng, sáu tầng lân phiến bảo vệ trước mặt họ hình thành trong nháy mắt, nhìn qua thập phần cứng rắn.
Mà trước Hồn Liên của Tô Tu Vũ Tác, sáu tầng phòng hộ này chẳng khác nào một tờ giấy, dễ dàng bị xuyên thấu.
Trong lúc nhất thời, sáu tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên.
Sao... Làm sao có thể! ?
Đầu Tôm không dám tin nhìn một màn trước mắt, dù vì Ngô Công đột nhiên chết mà Lân Giáp Trận không cách hoàn thiện mười phần, chỉ còn sáu tầng thay vì bảy tầng, nhưng vẫn đủ phòng thủ trước một kích của Huyền Linh, nhưng sao người trước mắt lại dễ dàng đánh tan như vậy.
Không đợi Đầu Tôm nghĩ xong, hắn đã cảm thấy ngực mình cực kỳ đau đớn, đầu óc hắn trống rỗng.
Xiềng xích này vậy mà lại hấp thu huyền khí trong cơ thể! ?
Hắn nín hơi ngưng thần, không muốn ngồi chờ chết nên rút cổ nguyệt đao bên hông chém tới.
Chỉ nghe "đương" một tiếng, tia lửa tóe ra, chỉ thấy xiềng xích không chút nhúc nhích, cổ nguyệt đao của Đầu Tôm lại bị nét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận