Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 358: Khổng Thiên Thiên Tới

"Lui ra, tất cả lui ra, bệ hạ không cần các ngươi hộ vệ, nhanh lui ra!"
Ngoài cửa, Vương Thủ Quý nhanh chóng đuổi Ngự Lâm quân chạy đến hộ giá. Dù Ngự Lâm quân không rõ tên thái giám chết bầm này đang làm trò gì, nhưng vẫn nhao nhao thối lui.
Trong Tĩnh Tâm điện, bầu không khí có chút trầm mặc, cung nữ phục thị ở hai bên không dám thở mạnh, cũng không biết đến cùng lầu hai đã xảy ra chuyện gì.
Giang Bắc Nhiên liếc nhìn Mộc Dao, thấy nàng chột dạ thì nghiêng đầu sang chỗ khác hô:
"Ra đi."
Nhưng lầu hai lại không có động tĩnh gì, việc này khiến Giang Bắc Nhiên nhớ tới trước đây không lâu, dáng vẻ Ân Giang Hồng khi đi vào tìm Mộc Dao.
Thế là Giang Bắc Nhiên cũng đề cao âm điệu:
"Thế nào, còn muốn trẫm tự thân đi lên mời ngươi?"
"Không cần, không cần, ta sẽ tự bò ra!"
Lần này, trên lầu hai truyền đến tiếng đáp.
Tiếp đó chỉ nghe tiếng kẹt kẹt vang lên, rương quần áo trên lầu hai bị mở ra, hai tay Khổng Thiên Thiên nâng quá đầu, run rẩy đứng lên.
"Bớt hồ nháo đi! Còn không mau xuống."
Giang Bắc Nhiên nghiêm nghị quát.
Khổng Thiên Thiên bị dọa chỉ biết đáp một tiếng được, lập tức bước ra khỏi cái rương, nhưng cung trang trên người như bị vướng cái gì đó. Dưới tình thế cấp bách, Khổng Thiên Thiên chỉ biết dùng sức kéo một cái, chạy xuống dưới lầu.
Nhưng một giây sau, chỉ nghe rẹt một tiếng, Khổng Thiên Thiên thầm nghĩ không tốt, biết váy của mình đã bị kéo rách.
Trong nháy mắt, mấy dòng suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong cái đầu nhỏ của Khổng Thiên Thiên, nên xem váy bị hỏng thế nào hay tranh thủ xuống lầu, vì biểu cảm của tiên sinh đáng sợ quá. Bộ não hạch đào của Khổng Thiên Thiên có chút khó xử lý kịp.
Sau một phen bận rộn, nàng hoảng hốt chân trước chân sau ngã bành bạch xuống lầu.
Bất quá Khổng Thiên Thiên dù sao cũng là người tu luyện, lăn xuống lầu xong liền có thể ổn định thân hình, dùng một loại tư thế kỳ quái vừa vặn quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên, chỉ là cái mông... Vểnh có chút cao.
"Trước... A không, hoàng thượng cát tường."
Cát cái đầu ngươi...
Giang Bắc Nhiên cảm thấy trên trán đầy hắc tuyến, hắn thở dài một hơi rồi mở miệng:
"Ai giải thích cho trẫm biết, đây rốt cục là sao?” Lời này vừa nói ra, cung nữ hai bên vội quỳ xuống.
Khổng Thiên Thiên thì là lặng lẽ ngửa mặt nhìn về phía Mộc Dao.
Mộc Dao đầu tiên là vỗ nhẹ trán của mình, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí nhìn phía Giang Bắc Nhiên:
"Khởi bẩm hoàng thượng, Thiên Thiên... Là ta mang vào."
"Ngươi tưởng hoàng cung là trò đùa?"
Nghe thanh âm không giận tự uy của Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao có chút hoảng hốt, cúi đầu giải thích:
"Ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy... Ta vốn cho rằng mình chỉ tới hoàng cung tham quan, ai biết cha lớn lại để ta lại đây."
Nghe được lý do cũng coi như thông cảm được này, Giang Bắc Nhiên cũng lười quan tâm nàng làm thế nào có thể vụng trộm dẫn Khổng Thiên Thiên theo, lại làm sao có thể vụng trộm giấu nàng kia ở trong Tĩnh Tâm điện.
Nói thẳng:
"Nếu đã thế, bây giờ mau cho nàng về đi.” Mộc Dao nghe xong thì thầm căng thẳng. Nàng sống ở đây không quen ai, nếu Khổng Thiên Thiên còn về, người nàng nói chuyện được chỉ còn lại tên hoàng thượng đáng ghét trước mắt này.
Thế là Mộc Dao quyết định chắc chắn, cúi người về phía Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng... Ngài để Thiên Thiên ở lại đây đi, chỉ là một tiểu cung nữ thôi, không tính là làm hư quy củ."
Nói xong còn hung hăng dùng ánh mắt ra hiệu cho Khổng Thiên Thiên.
Lúc này Khổng Thiên Thiên cũng không tính là đần, vội nhấc thân thể chắp tay trước ngực năn nỉ Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, ngài giữ ta lại đi. Không đúng, giữ nô tỳ lại đi. Nô tỳ sẽ làm cung nữ, ngài muốn uống trà, nô tỳ tuyệt không cho ngài uống nước trắng."
Thay đổi cũng nhanh đấy.....
Thấy Khổng Thiên Thiên tận lực năn nỉ, Giang Bắc Nhiên cảm thấy giữ nha đầu này lại cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Trong tay hắn lại có thêm một nhược điểm của Mộc Dao, nàng cũng không dám làm càn nữa, thứ hai để nàng có bạn, cả ngày cũng không kiếm hắn nháo sự.
Coi như nhất cử lưỡng tiện.
Giang Bắc Nhiên thầm quyết định xong thì nói với Mộc Dao:
"Khổng Thiên Thiên có thể ở lại, nhưng nàng nếu là gây ra tai họa, trách nhiệm sẽ do ngươi gánh."
Mộc Dao hoàn toàn không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ đồng ý dễ dàng như thế, liên tục nói cảm ơn:
"Tạ ơn long ân của bệ hạ, xin bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ quản tốt nàng."
Khổng Thiên Thiên cũng liên tục nói:
"Đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng thật tốt."
Giang Bắc Nhiên khoát khoát tay, nói với Mộc Dao:
"Dẫn nàng xuống dưới thay y phục đi, thuận tiện dạy nàng một chút về quy củ trong cung, để nàng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
"Vâng."
Mộc Dao nói xong thì dẫn Khổng Thiên Thiên rời khỏi đại điện.
Không lâu sau, Khổng Thiên Thiên đã thay xong quần áo, được Mộc Dao dẫn về.
Không thể không nói, người đeo nhờ lựa cũng rất đúng. Cung trang cùng một đầu tóc dài được búi lên khiến Khổng Thiên Thiên trông dịu dàng hơn, khiến người ta muốn vươn tay nhéo má nàng vài cái.
Đáng tiếc, xinh đẹp dạng này chỉ trong chớp mắt, khi Khổng Thiên Thiên phát hiện Giang Bắc Nhiên đang đánh giá mình, nàng liền cười ngu ngơ một cái, má lúm đồng tiền cũng không cứu vãn được sự đần độn của nàng.
Thấy Giang Bắc Nhiên lần nữa đọc sách, Mộc Dao liếc nhìn Khổng Thiên Thiên, Khổng Thiên Thiên lập tức gật đầu, đứng ở sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Mộc Dao thì lặng lẽ đến trước mặt Giang Bắc Nhiên nói:
"Hoàng thượng, ta muốn..."
Nói được một nửa, Mộc Dao như nhớ tới gì đó, vội sửa lời:
"Xin hỏi, làm thế nào ta mới có thể trở thành Cân Quắc tể tướng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận