Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 952: Bắc Nhiên Đã Về

Thấy Giang Bắc Nhiên nhìn mình, Hạ Linh Đan vội đứng thẳng người lên:
“Gặp Giang Bắc Nhiên ánh mắt xem ra, Hạ Linh Đang vội vàng đứng thẳng nói:
"Chủ nhân có việc muốn phân phó sao?"
"Không có."
"Vâng."
Hạ Linh Đang nhẹ gật đầu rồi dùng sức đứng thẳng, khiến bản thân sáng láng hơn chút.
"Bắc Nhiên! Mau vào đi! Đợi ở cửa làm gì!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang an tĩnh chờ đợi, thanh âm của Ân Giang Hồng đột nhiên truyền ra từ trong đại điện.
"Đi thôi."
Giang Bắc Nhiên nói.
"Tên tiểu tử này, vô thanh vô tức biến mất lâu như vậy, Lương quốc vừa thống nhất, có rất nhiều chuyện cần giải quyết, không thể thiếu ngươi được."
Giang Bắc Nhiên vừa vào trong điện liền thấy Ân Giang Hồng trực tiếp đi về phía mình, không ngừng luyện thuyên.
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Ân Giang Hồng rồi hô:
"Vậy thì vất vả cho Ân giáo chủ rồi."
"Đúng là quá cực khổ a, ngươi..."
Ân Giang Hồng nói giữa chừng thì dừng lại, đột nhiên nhìn về Hạ Linh Đang sau lưng Giang Bắc Nhiên, hắn vốn tưởng là tiểu tỳ nữ nào đó trong cung, nhưng nhìn kỹ thì trong cung làm sao có người với bộ dạng xấu xí như thế chứ, vì thế trong lúc nhất thời mới hiếu kỳ hỏi:
"Cô nương này là ai?"
"Hạ Linh Đang, thị nữ thiếp thân của ta."
Nói xong Giang Bắc Nhiên lại giới thiệu Ân Giang Hồng cho Hạ Linh Đang:
"Vị này là Ân giáo chủ, trụ cột vững vàng của Thịnh quốc, mau chào hỏi đi."
Hạ Linh Đang nghe xong thì vội cúi chào Ân Giang Hồng:
"Nô tỳ gặp qua Ân giáo chủ ".
"Thị nữ... thiếp thân của ngươi?"
Trong lúc nhất thời mặt mũi Ân Giang Hồng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn đi quanh Hạ Linh Đang một vòng rồi đột nhiên kéo Giang Bắc Nhiên qua một bên nói khẽ:
"Khó trách tiểu tử ngươi thế nào của không chịu, thì ra khẩu vị nặng như vậy?”
Giang Bắc Nhiên cũng lười giải thích vấn đề vô nghĩa này, hắn trực tiếp đổi đề tài:
"Hiện tại tình huống Lương Châu thế nào rồi? Đều thuộc về Thịnh quốc sao?"
Thấy Giang Bắc Nhiên không có hứng thú nói về chuyện "khẩu vị", Ân Giang Hồng cũng cảm thấy vô vị, hắn đứng thẳng người nói:
"Nào dễ dàng như vậy, Lương Châu vốn là Man Hoang chi địa, quản lý hỗn loạn, mặc dù mấy thế lực đứng đầu đều bị chúng ta đuổi đi nhưng muốn tất cả các tông môn nghe lời thì không dễ."
"Lấy thủ đoạn của Ân giáo chủ, đám đạo chích kia há có thể lật ra bọt nước gì?"
"Đừng."
Ân Giang Hồng trực tiếp khoát tay chặn lại:
"Ngươi đừng có vừa đến đã chụp mũ cho ta, ta đã đủ việc phiền phức rồi. Chúng ta đang tính mở cuộc họp, ngươi ở lại tham gia đi."
"Vậy thì không cần, hiện tại ta có danh phận gì há có thể tham gia cuộc họp với Ân giáo chủ ngươi chứ?"
"Ai!"
Ân Giang Hồng chỉ vào Giang Bắc Nhiên:
"Nếu ngươi nói như vậy, ta sẽ bảo Dao nhi trả hoàng vị lại cho ngươi a. Đã nói xong chỉ thay ngươi chấp chính một đoạn thời gian thôi. Vậy mà ngươi cái tiếp chạy mất dạng không nói, bây giờ không tính quản chuyện gì luôn hả?”
Lựa chọn một: Vẫn cự tuyệt tham dự.
Ban thưởng: Vu La Cấm Phổ , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Đồng ý với Ân Giang Hồng.
Ban thưởng: Cộng một điểm cơ sở kỹ nghệ ngẫu nhiên.
'Cái gì?' Nhiệm vụ này khiến Giang Bắc Nhiên khá bất ngờ, tham gia hay không quan trọng vậy sao?
Tuy khó hiểu nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn chọn số hai, hắn gật đầu nói:
"Nếu Ân giáo chủ đã nói thế, tại hạ xin nghe theo ngài an bài."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm nhiếp hồn.
'Hả?' Ân Giang Hồng nghe xong thì không khỏi sững sờ.
'Từ lúc nào mà tiểu tử này nghe lời như thế?' Phải biết khi hắn còn là đệ tử của Quy Tâm tông, Ân Giang Hồng đã cảm thấy bản thân không cách nào nắm chắc được tiểu tử này. Về sau đúng như Ân Giang Hồng dự đoán, phía sau hắn có người, cảm giác này lại càng rõ hơn.
Vừa rồi hắn chỉ đùa thôi, không ngờ tiểu tử này lại đồng ý thật.
'Tiểu tử này làm việc ngày càng bất thường, đoán không a a.’ Ân Giang Hồng vỗ trán:
"Nếu mỗi lần ngươi đều nghe lời như thế, hẳn Thịnh quốc chúng ta sẽ phát triển không ngừng a. Đi đi đi, trước ta dẫn ngươi tới Kỳ Lân điện ngồi nghỉ một lát, họ cũng sắp tới rồi.”
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên bèn hỏi "Ân giáo chủ tính ở lại nơi này?"
"Hoàng cung? Cái gì là hoàng cung, nơi này gọi là Tông phủ."
Nói xong Ân Giang Hồng đột nhiên cười to lên:
"Ha ha ha, thay cái tên là dùng tiếp được thôi, đập đi xây lại hao của tốn người."
"Nếu Ân giáo chủ nghĩ được như vậy thật sự là phúc của bách tính Thịnh quốc."
Trong lúc nói chuyện phiếm, rất nhanh ba người đã tới Kỳ Lân điện vàng son lộng lẫy.
Ân Giang Hồng đẩy cửa ra, trong nháy mắt mấy đạo ánh mắt hướng về phía hắn.
Thấy Ân Giang Hồng vào rồi mới thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn hai người đi theo sau hắn.
Lúc này, ánh mắt mọi người lập tức thay đổi, có ngạc nhiên, có bình ổn, cũng có... Hoàn toàn ngơ ngẩn.
"Ồ? Bắc Nhiên về rồi à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận