Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 357: Cân Quắc Tể Tướng

Mộc Dao hít sâu một hơi, lần nữa nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng... Hoàng thượng, là ta nói sai gì sao?"
Giang Bắc Nhiên lần nữa đọc sách:
"Trẫm không thích nghe nói nhảm."
"Biết, lần sau ta sẽ trả lời thật tốt."
Nhưng Mộc Dao nói xong lại phát hiện Giang Bắc Nhiên đã đọc sách, không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Việc này khiến Mộc Dao lo lắng, nàng đã đứng ngốc ở đây ròng rã nửa ngày, nàng không muốn lãng phí thời gian như vậy nữa.
Nhưng đối mặt Giang Bắc Nhiên, nàng hoàn toàn không dám phát tác.
Không phải ta sợ hắn, ta là sợ cha lớn!
Mộc Dao thầm tự thuyết phục mình rồi dùng sức xoa tay, lên tiếng nói:
"Hoàng... Hoàng thượng, ta nên làm thế nào, ngươi mới có thể cho ta một cơ hội."
Lúc này Giang Bắc Nhiên mới để sách xuống, nhìn Mộc Dao:
"Lúc nhờ vả người, phải nói xin."
Mộc Dao dùng sức xoa tay hai lần, cứ như đang cố hết sức để nói:
"Xin... Xin hoàng thượng cho ta thêm cơ hội, lần này ta sẽ trả lời thật tốt."
Lúc này Giang Bắc Nhiên mới hài lòng gật đầu, lần nữa đẩy giá cắm nến tới chỗ Mộc Dao:
"Nói đi."
"Là cha lớn dạy ta... Hắn nói làm người dù làm mấy trăm chuyện tốt cũng không thay đổi được thế đạo này, chỉ có khi thật sự hiểu chân lý trên thế gian mới có thể cứu vạn dân khỏi lửa bỏng dầu sôi."
Nghe thế, Giang Bắc Nhiên phát hiện Ân Giang Hồng nhét con hàng này vào cung không chỉ để làm loạn, cũng biết vì sao trước đó đối phương nói về thân thế của Mộc Dao cho hắn nghe.
"Có lý tưởng, cho nên ngươi mới muốn sau khi ma giáo khống chế Thịnh quốc sẽ thi triển học vấn của mình?"
"Ta, ta không muốn..."
Nói đến một nửa, Mộc Dao lại sửa lời:
"Ừm, ta nghĩ vậy."
"Rất tốt, cơ hội đã sớm tới, trong cung chính là nơi tốt nhất để ngươi thi triển tài học của mình.” Mộc Dao nghe xong thì lầm bầm nói:
"Cha lớn chỉ muốn ta làm nữ quan thôi... Có thể thi triển tài học gì chứ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong lại cười nói:
"Ngươi có biết Cân Quắc tể tướng không?"
Thấy Mộc Dao có chút mê mang, Giang Bắc Nhiên kêu hoạn quan:
"Bày sẵn bút mực."
"Vâng."
Hoạn quan làm việc rất nhanh, trong nháy mắt đã bày văn phòng tứ bảo lên bàn, cũng đứng mài mực.
Giang Bắc Nhiên khẽ ngửi, mở miệng nói:
"Trẫm viết chữ không thích dùng Du Yên Mặc, đổi Tùng Yên Mặc tới."
Hoạn quan bị hù tới vội quỳ xuống đất, dập đầu nói:
"Tiểu nhân không biết bệ hạ thích gì, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết."
Thấy hoạn quan bị hù tới mức hồn phi phách tán như thế, Giang Bắc Nhiên không biết mình biểu hiện đáng sợ chỗ nào, chẳng lẽ trước đó Đặng Bác đã lưu lại bóng ma cho họ chăng.
"Người không biết không có tội, lần này nhớ lấy, đứng lên đi."
"Đa tạ bệ hạ! Đa tạ bệ hạ! Tiểu nhân đi đổi Tùng Yên Mặc."
Nói xong, vừa dập đầu vừa lui ra ngoài.
Mộc Dao nhìn hoạn quan kia, thầm nghĩ hầu hạ hoàng thượng là chuyện đáng sợ như thế sao.
Nhưng nhớ tới mình, dù không hèn mọn như vậy nhưng vẫn rất đáng thương a.
Lần này cha lớn phạt thật nặng... Nhưng cũng do ta phạm phải sai lầm lớn như vậy. Nếu khi đó không có cha lớn tới cứu, ta khẳng định sẽ liên lụy đại nghiệp của người, vậy ta khác nào thành tội nhân thiên cổ chứ.
Bất quá mỗi lần nghĩ tới chuyện kia, Mộc Dao đều nhớ tới lời cha lớn nói sau đó.
Cứu ta là một người khác, chính cha lớn không biết hắn là ai... Nhưng điều đó không thể a, lúc ấy ngay cả cha lớn cũng không tìm được ta, chẳng lẽ trong Phong Châu còn có người lợi hại hơn cha lớn? Ân... Chắc chắn là cha lớn gạt ta, nhưng vì sao đâu...
Trong lúc Mộc Dao đang suy nghĩ, hoạn quan lần nữa đã thay mực giúp Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên kéo tay áo dài, dùng bút lông trám chấm mực rồi viết bốn chữ lớn lên giấy.
Mộc Dao đã lấy lại tinh thần, lập tức nhìn xuống.
Chữ hắn viết còn đẹp hơn lần trước nữa...
Thấy hai chữ Cân Quắc trên giấy, Mộc Dao không khỏi thầm cảm khái. Sau chuyến đi lần trước, nàng từng chứng kiến chữ của Giang Bắc Nhiên đẹp cỡ nào. Tới bây giờ chỉ mới nửa năm, đối phương lại càng thêm tinh tiến.
Ngay cả một bên hoạn quan cũng là nhịn không được vuốt mông ngựa nói: "Bệ hạ, ngài chữ này thật đúng là thiên hạ nhất tuyệt, cái gì Thư Thánh, sách cuồng, tại trước mặt ngài đều không đáng mỉm cười một cái."
Giang Bắc Nhiên không có phản ứng, viết xong bốn chữ Cân Quắc tể tướng.
"Ngươi hiểu ý câu này không?” Giang Bắc Nhiên thả bút lại trên giá rồi hỏi.
Mộc Dao đầu tiên là sững sờ, tiếp lấy gật đầu:
"Có thể hiểu, cái này đâu ra?” "Ngươi chưa từng thấy trong sách."
"Là ta kiến thức nông cạn, xin hỏi ý của mấy từ này là sao?” Lúc nhìn bốn chữ này, cảm giác ấm nóng chảy qua lồng ngực Mộc Dao, có thể nói là nàng thật sự rất thích bốn chữ này.
"Thượng Quan Uyển Nhi, chức vị của nàng chính là nữ quan mà ngươi vừa khinh thường.” "Nữ quan! ?"
Mộc Dao kinh hô:
"Nhưng ta chưa từng nghe nói qua tên của nàng."
"Chuyện ngươi không biết còn nhiều, Thượng Quan Uyển Nhi không được nhiều người biết nhưng chỉ cần là người biết nàng đều biết nàng lợi hại thế nào. Nếu biểu hiện của ngươi đủ xuất sắc, ta sẽ xem xét ghi tên ngươi vào sử sách!” "Ta nhất định biểu hiện thật tốt, ta nhất định thật tốt."
Mộc Dao thốt lên, nàng thật sự rất muốn tìm hiểu vì vị kỳ nữ này.
"Ừm, cho nên đừng khinh thường nữ quan, rất nhiều chuyện đại quan không làm được nhưng nữ quan lại là làm được."
Giang Bắc Nhiên nói xong, đột nhiên thấy đói bụng, hắn nói với hoạn quan bên cạnh:
"Có gì ăn không?"
"Tất nhiên có, bệ hạ muốn ăn gì, ta lập tức để Ngự Thiện phòng làm."
"Làm chút chè đậu đỏ đi, nếu..."
"Ầm!"
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, lầu hai đột nhiên vang lên tiếng va đập.
Hoạn quan nghe thấy, vội vàng hô lớn:
"Hộ giá! Hộ giá! ! !"
Giang Bắc Nhiên lại quát:
"Hộ giá cái gì, ra ngoài kêu những hộ vệ kia chớ vào."
"Vâng! Nô tài đáng chết, nô tài tuân mệnh."
Hoạn quan nghe được Giang Bắc Nhiên không cao hứng, lập tức lộn nhào chạy ra ngoài.
Dù sao dù là thủ vệ trong hoàng cung, họ cũng chỉ là người bình thường thôi. Vào rồi không đủ cho Mộc Dao giết, hộ giá chẳng có tí ý nghĩa gì.
Lúc tiếng phanh này vang lên, Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực cảm ứng phía trên một chút, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận